“Đại Hải, dù sao ta cũng nuôi lớn hai tỷ muội ngươi, không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi nể tình xưa nghĩa cũ, cầu xin mẹ ruột ngươi giúp ta đi, đừng câu hồn phách của ta…” Trương thị coi Dư Hải là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, đau khổ cầu xin.
Tình xưa nghĩa cũ? Có lẽ là áy náy, còn có thể là gì chứ, trước khi Dư Ba ra đời, Trương thị cũng coi như đối xử với hai chị em chàng không tệ. Ăn mặc, Dư Đại Sơn có, hai chị em chàng cũng có. Nhưng mà từ sau khi Dư Ba đi học, Trương thị liền bắt Dư Hải năm đó mới gần mười ba tuổi bất chấp nguy hiểm lên núi săn thú, tiền kiếm được đều phải nộp, lại chỉ có thể ăn lửng dạ.
Lúc ấy, Dư Hải nghĩ rằng trong nhà kinh tế khó khăn, mỗi ngày đói bụng lên núi bắt thỏ hoang gà rừng, lại nhịn không ăn, tất cả đều bán để phụ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà. Sau này mới biết, cả nhà chàng nhịn ăn nhịn tiêu tới khổ sở là vì đóng học phí cho Tiểu Ba. Chàng hiền lành, nể tình anh em nên càng cố gắng học kỹ xảo săn thú với Triệu đại ca, con mồi bắt được ngày càng nhiều, cũng nhiều loài hơn.
Sau khi chàng lấy vợ, vợ và con gái chàng cũng không vì đóng góp của chàng cho gia đình mà được đối xử tốt. Ngược lại vì chàng ngu hiếu, vợ hiền lành nên trở thành người bị bắt nạt ở trong nhà. Là người làm nhiều nhất nhưng lại được ăn ít nhất. Sức khỏe vợ chàng ngày một kém, con gái gầy đến da bọc xương, người trong nhà đều ốm yếu bệnh tật. Trương thị còn không chịu mời đại phu tới khám cho các nàng, con gái nhỏ suýt chút nữa mất mạng…
“Tình nghĩa? Bà nói chuyện tình nghĩa với ta sao? Học phí của tiểu đệ, chi phí ăn ở ở thị trấn, gần như đều là ta kiếm cho phải không? Đây không phải tình nghĩa à? Lúc chưa ra ở riêng, vợ ta ốm yếu bệnh tật còn phải làm trâu làm ngựa cho các ngươi, này cũng không phải tình nghĩa à? Lúc ta bị thương nặng sắp chết, ba trăm lượng bạc Triệu đại ca mang đến đều bị bà giấu nhẹm đi, người nhà ta một câu cũng không nói, cái này cũng không tính là tình nghĩa sao? Đúng, bà nuôi ta và đại tỷ sáu năm, ta dùng mười lăm năm lao động cần cù vất vả báo đáp cái nhà này. Nếu như chừng đó còn chưa đủ, ba trăm lượng bạc vốn dùng để cứu mạng ta, hẳn là đủ để trả cho cái thứ gọi là “Tình nghĩa” này nhỉ?”
Từng câu từng chữ của Dư Hải như xé lòng nát dạ: “Như vậy ta không nợ bà cái gì hết! Ngược lại là bà nợ ta! Bà nợ mẹ ta một cái mạng! Bao giờ thì bà trả lại cho chúng ta?”
Trương thị ở trong nhà nói một là một, không ngờ rằng Dư Hải xưa nay ngoan ngoãn thành thật lại phản bác bà ta mạnh mẽ như vậy. Trương thị tạm thời vứt bỏ những sợ hãi trong lòng, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Dư Hải, hét lên chói tai:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play