Tôn đại phu cười nói: “Giun thìa biển sau khi rửa sạch rồi phơi khô, trọng lượng cũng không còn lại bao nhiêu. Đồng Nhân đường có chi nhánh ở kinh thành, phủ thành, còn ở mấy thành phố phía nam nữa, cho nên nhu cầu rất cao.”
Tiểu Liên đưa khoảng năm sáu cân mình đào được cho dược sĩ cân, sau đó xách thùng của Tiểu Thảo đi lên phía trước. Tiểu Thảo sợ nàng ấy cũng bán luôn, vội vàng ngăn cản nói: “Tiểu Liên, giữ lại cho muội một ít, buổi trưa làm một bữa đại tiệc sá sùng đi!”
“Cái gì? Giun thìa biển cũng có thể làm đồ ăn hả? Nhìn buồn nôn như vậy, ai dám ăn chứ!” Chu San Hô nhận được bạc tiến lại gần, nhăn mũi, vẻ mặt chán ghét nhìn sá sùng mềm mềm dài dài, bĩu môi nói.
Dư Tiểu Thảo cười hề hề thần bí với cô bé một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không ăn không biết, ăn một lần không thể quên. Nói cho ngươi biết, mùi vị của sá sùng chẳng những ngon mà còn rất có dinh dưỡng nữa đấy, không thua gì hải sâm bào ngư đâu.”
Tôn đại phu cảm thấy hứng thú nói: “Ồ? Cháu biết sá sùng ăn như thế nào không?”
“Có thể nấu canh uống, cũng có thể chưng, luộc, xào ăn, đương nhiên nếu như muốn chấm tương ăn sống cũng được!” Trên mặt Dư Tiểu Thảo mang nụ cười tự tin, thẳng thắn nói.
Vẻ mặt Chu San Hô càng thêm ghét bỏ: “Ăn sống kiểu gì chứ! Ai mà ăn được?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play