“Có thể không nghĩ cách kiếm tiền được hay sao? Sửa nhà xây tường quanh, còn cả nguy cơ đối mắt với nạn đói nữa! Chân của cha ta nhìn có vẻ đã khỏi rồi, nhưng nếu như chỉ dùng sức một chút sẽ, đau đến không chịu nổi. Ban ngày còn tạm, cứ đến buổi tối sẽ đau đến nửa đêm cũng không ngủ được, vẫn phải luôn phải dựa vào thuốc Tôn đại phu kê đơn mới chống đỡ được. Trong nhà không có lao động chủ yếu, ca ta bây giờ lại thiếu mấy chục lượng bạc tiền thuốc… Không nghĩ ra chút cách kiếm ít tiền trả nợ, chẳng lẽ nãi nãi và đại bá mẫu sẽ giúp đỡ nhà chúng ta trả sao?”
Dư Tiểu Thảo đã sớm nhìn thấu tâm tư của cặp mẹ chồng nàng dâu này, chỉ liên tiếp than khổ. Trong hậu viện, Dư Tiểu Liên đang cố gắng ngăn cản cha mẹ, không cho hai người hiền lành này đi ra ngoài chịu tức giận. Còn nhờ Tiền Vũ đang thả vịt ở bên hồ chạy cửa thôn tìm ông nội nàng. Cũng chỉ có Dư lão đầu mới có thể khiến Trương thị biết điều một chút.
“Được rồi, được rồi! Nói những lời vô dụng đó làm gì? Còn không mau hái rau cho nãi nãi ngươi, chẳng lẽ còn để lão nhân gia tự tay mình làm sao? Cái đồ không có mắt nhìn nhà ngươi!” Lý thị thấy sắc mặt mẹ chồng càng ngày càng khó coi, vội vàng lên tiếng ngắt lời.
Mặt Dư Tiểu Thảo không đổi sắc, vẫn cứ treo giả cười nói: “Đại bá mẫu nói đúng rồi! Nãi, người muốn loại rau nào, con đi hái cho người.”
“Những loại đó, mỗi loại hái một sọt đi!” Trương thị cũng là kẻ trục lợi lão luyện, nhìn ra giá trị của vườn rau xanh non mơn mởn trước mắt này. Bốn năm loại rau củ này, nếu như mỗi loại lấy một sọt, ít nhất cũng phải được 250 cân, nhất định phải bán được mấy lượng bạc nhỉ?
Trước kia khi có Dư Hải chưa cảm thấy được, từ sau khi tách ra ở riêng, thiếu đi Dư Hải giỏi bắt cá này, không nói đến cá bắt được ít hơn năm ngoái một nửa, ngay cả chủng loại cá cũng chỉ có một. Mấy người khách hàng cũ cũng dần dần không còn đặt hàng nhà bọn họ nữa bởi vì Dư gia không thể cung cấp đầy đủ được yêu cầu của bọn họ.
Bây giờ, Dư Đại Sơn chẳng những phải ra biển bắt cá theo Dư lão đầu, còn phải ngồi xổm ở chợ cá chờ người mua với những ngư dân khác. Khi giá tị trường không tốt còn có thể thừa lại cả nửa số cá. Bọn họ đã ăn cá liên tục trong suốt hơn một tuần, thứ trước kia tiếc không nỡ ăn, bây giờ cũng ăn đến muốn ói. Trời đang dần ấm lên, nếu như không ăn, cá rất nhanh sẽ hỏng mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT