Tống Thanh Huy cũng ý thức được, ám chỉ uyển chuyển của anh đều vô ích, Diệp Tiểu Muội nhất định phải chờ anh cho câu trả lời xác thực mới có thể nghe hiểu được, cho nên anh chỉ có thể cứng rắn lên, làm bộ nhẹ nhàng thoải mái nói: "Không có."
"Không có?" Diệp Tiểu Muội vẫn chưa hiểu lắm, ngốc nghếch truy hỏi: "Anh Tống chưa kịp viết sao?"
Tống Thanh Huy bị cô nhìn như vậy, trái tim hơi loạn nhịp, chẳng biết tại sao lại cảm giác có tội, thật giống như mình đang làm chuyện thương thiên hại lý gì đó, nhưng vẫn há miệng, không được lưu loát nói: "Sẽ không có thư trả lời."
Vì để cho Diệp Tiểu Muội hiểu được thái độ của mình, lần này Tống Thanh Huy cũng không né tránh, cố gắng bình tĩnh, nhìn vào mắt Diệp Tiểu Muội, sau đó rõ ràng thấy được trong đôi mắt to tròn mang theo mơ màng của Diệp Tiểu Muội biến thành bừng tỉnh hiểu ra, đến cuối cùng hình như là biến thành khinh bỉ?
Diệp Tiểu Muội chu môi oán giận nói: "Ngay cả thư trả lời cũng không viết, anh Tống, anh thật sự không có chút phong độ nào."
Tống Thanh Huy: Meo meo meo?
Đây là điểm chính sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play