81

Khi ta đến, quạt xếp trong tay cha ta đang đấu với thanh kiếm của Văn Nhân Dập, thấy ta tới, cả hai đồng thời dừng lại, cha ta nhẹ nhàng bay trở về ghế thủ tọa trong đại điện, dù đã che khuất nửa khuôn mặt bằng mặt nạ phù dung, nhưng đôi mắt đào hoa giống hệt nhau của ta và cha ta lại không che giấu được.

Ta vẫn chưa biết vì sao hai người này lại xảy ra mâu thuẫn, trong lòng ngờ ngợ đoán rằng có thể là thân phận của ta đã bại lộ.

Văn Nhân Dập tra kiếm vào vỏ, bước về phía ta, khi ta đang ngẩn ra thì vô thức lùi lại nửa bước, Văn Nhân Dập còn nhanh hơn cả ta, ta chỉ lùi nửa bước, hắn đã bước nhanh tới trước mặt ta, nắm cổ tay ta.

Sau đó, một cơn gió mạnh bỗng ập đến, một tay hắn bảo vệ ta ở đằng sau, một tay cầm vỏ kiếm chắn gió.

Đại sư tỷ không sốt ruột như ta, lúc này mới dẫn các sư tỷ sư muội đến. Sau đó, ta nghe cha ta giả giọng nữ lạnh lùng nói: - Tùy Châu, sao lại để người này vào sơn môn, nếu ta nhớ không nhầm, trước cửa có quy định rõ ràng.

- Kiếm tu và chó không được bước vào.

82

- Vị này là đạo tu chứ không phải kiếm tu.

Đại sư tỷ biết thái độ của ta đối với Văn Nhân Dập nên cũng đã coi hắn là người một nhà, cố gắng nói đỡ trước mặt cha ta.

- Vậy thì sửa quy định lại, người sử dụng kiếm và chó không được bước vào.

Ta không hiểu vì sao cha ta lại nổi giận, đành phải nhỏ giọng hỏi Văn Nhân Dập: - Xảy ra chuyện gì? 

Bình thường Văn Nhân Dập hỏi gì đáp nấy, giờ phút này lại như mất tiếng, mặt mày bí xị không nói tiếng nào, bàn tay đang nắm cổ tay ta cũng siết chặt hơn.

Ta không ngờ tự nhiên cha ta lại gây khó dễ, lao thẳng tới trước mặt Văn Nhân Dập, lấy nhu thắng cương phá giải lực đang kìm giữ cổ tay ta, sau đó cha ta kéo ta tới bên cạnh mình.

- Trong Hợp Hoan Tông không cho phép ngươi càn rỡ. 

Cha ta vừa kéo ta lùi ra sau vừa kết ấn, khi ánh vàng bùng lên, đại trận hộ tông mở ra, đuổi Văn Nhân Dập ra khỏi tông môn.

83

Đã lâu rồi Hợp Hoan Tông chưa mở đại trận hộ tông, mọi người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đại sư tỷ là người đầu tiên cảm thấy có điều không ổn, vừa lên tiếng gọi “Chưởng môn sư thúc”, đã bị cha ta cắt ngang.

- Mọi người ta ngoài đi, Nhan Kiểu ở lại.

Trong điện chỉ còn lại ta và cha ta, cho dù lo lắng sau khi Văn Nhân Dập tách khỏi ta sẽ làm chuyện ngốc nghếch, cũng biết lúc này không nên chủ động nhắc tới tên của hắn trước mặt cha ta.

- Cha, xảy ra chuyện gì?

- Nếu con đã biết Minh Thiên Nam, chắc con cũng biết con từ bụng của ta mà ra chứ gì.

Không đợi ta trả lời, cha ta đã nhìn thấy câu trả lời từ vẻ mặt bình tĩnh của ta, sau đó trở nên hết sức bực bội, đi qua đi lại: - Nếu con biết, sao con còn dám…

Ta cảm thấy cha ta đã tức tới nỗi cà lăm luôn rồi: - Sao con còn dám làm chuyện phong nguyệt với nam nhân.

- Cha, hắn đối xử với con tốt lắm, chưa chắc không phải người tử tế.

- Cái gọi là người tử tế là phớt lờ câu hỏi của con mà không trả lời? Hay chỉ biết kích động mà không quan tâm tới thân thể của con! 

Cha ta giơ cổ tay ta bị Văn Nhân Dập siết chặt, vệt đỏ bên trên vẫn chưa biến mất, dấu ngón tay rõ ràng thoạt nhìn thật đáng sợ.

- Nhan Tiểu Bạch, con là huyết mạch mà ta dùng cả sinh mạng để bảo vệ, là bảo vật mà ta đã nâng niu trong tay suốt 18 năm, ta không thể lấy cả cuộc đời của con để đánh cược một trái tim mà ta không biết là có thật lòng hay không.

84

Khi ta đang quỳ trong tông miếu để suy ngẫm, vẫn còn phân tích tỉ mỉ tình huống lúc đó. Ban đầu, cha ta chỉ bực bội vì ta không biết yêu thương bản thân, làm chuyện phòng the với nam nhân, sau đó, khi phát hiện ta có tình cảm với Văn Nhân Dập thì mới thật sự chạm trúng chỗ đau của cha ta.

Chưa chắc cha ta không thể chấp nhận Văn Nhân Dập, ít nhất khi ta vừa vào đại điện, cả hai đều dừng lại. Cha ta chỉ không tin Văn Nhân Dập thật lòng thôi, mà trùng hợp là những gì cha ta nhìn thấy chỉ là dáng vẻ Văn Nhân Dập khi lên cơn chiếm hữu, nếu lúc bình thường, ta chỉ cần dỗ chút xíu là xong, nhưng ở trước mặt cha ta, cha ta lại coi đó là bằng chứng chứng minh Văn Nhân Dập đối xử “không tốt” với ta.

Cha ta thương ta lắm, đương nhiên là ghét Văn Nhân Dập tận xương tủy.

85

- Tiểu Bạch sư huynh. 

Cùng với tiếng sột soạt, Cửu Thập Lục và Cửu Thập Thất lén lút đi vào tông miếu.

- Hai muội lén lút đến gặp ta, coi chừng cha ta biết rồi phạt hai muội quỳ chung với ta đó.

Hai người không sợ chút nào, mỉm cười nói với ta: - Chẳng phải bọn ta tới để truyền tin mừng à, sư tổ xuất quan rồi, để sư tổ ra mặt thả huynh ra, chưởng môn sư bá cũng sẽ không nói gì đâu.

- Thập Tam sư tỷ đã rủ một vài sư tỷ lớn lên bên cạnh sư tổ, cùng đi tìm sư tổ xin giúp đỡ rồi.

86

Nhắc tới sư tổ của ta, nàng quả là một người kỳ lạ.

Trong tông ít có người sinh ra ở Hợp Hoan Tông, không phải ai cũng chịu để lại máu mủ của mình giống cha ta, tìm được tình yêu đích thực đều rời khỏi tông môn để lập gia đình riêng, chỉ giữ lại cái danh Hợp Hoan Tông với hy vọng khi Hợp Hoan Tông gặp khó khăn thì có thể giúp đỡ phần nào.

Vì vậy, đa số đệ tử trong tông đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi được sư tổ nhặt về khi ra ngoài du lịch, bao gồm cha ta, nghe sư bá nói lúc sư tổ nhặt cha ta về, tuy cha ta vẫn là một đứa bé, nhưng lại không sợ người lạ chút nào, gặp ai cũng cười, vì vậy sư tổ mới đặt tên cho cha ta là Kiến Hoan.

Sư tổ của ta đúng là người thích nhặt trẻ con, nàng nhặt trẻ con chưa bao giờ quan tâm tư chất thế nào, có thích hợp tu tiên hay không, hễ thấy trẻ con bị vứt bỏ thì đều nhặt về nhận nuôi dưới danh nghĩa của mình, vì vậy ta có hơn 40 sư bá sư thúc lận.

Nhưng cũng vì sư tổ nhận đồ đệ mà không quan tâm tư chất nên có một số sư bá sư thúc cố gắng cả đời cũng không thể bước lên con đường tu tiên, trải qua sinh lão bệnh tử giống như người phàm, vì vậy giờ đây những sư bá sư thúc chỉ còn lại không quá mười mấy người.

Khi ta hiểu chuyện, ta nhớ rõ cảnh tượng Tam Thập sư thúc thọ nguyên đã hết, nhập quan yên giấc. Lúc đó sư tổ vẫn đang bế quan, ta hỏi cha ta vì sao không kêu người báo cho sư tổ chuyện Tam Thập sư thúc đã qua đời, cha ta chỉ xoa đầu ta: - Sư tổ sẽ đau buồn.

Nhưng nếu sư tổ không nhận nhiều đệ tử không có tư chất như thế, thì sẽ không đau buồn.

87

Vào ngày thứ ba ta bị phạt suy ngẫm ở tông miếu, cha ta phái người dẫn ta ra sau núi —— sư tổ sống trong một căn nhà tranh ở sau núi.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không thể đoán được tuổi tác của người tu tiên, nhưng trong đám người mặc áo đỏ, người lạ mặt kia chắc chắn là sư tổ đã bế quan suốt 19 năm của ta.

- Kiểu Kiểu đã lớn chừng này rồi à. 

Một người phụ nữ xinh đẹp trông chỉ hơn 20 tuổi vẫy tay với ta.

Cha ta thấy hai chữ Kiểu Kiểu khó gọi, thế là gọi ta Tiểu Bạch nghe như là gọi chó con vậy, ngay cả từ trên xuống dưới trong tông môn ai cũng gọi ta là Tiểu Bạch, chỉ có sư tổ bế quan lâu năm, dựa theo cách gọi tiểu bối mà gọi ta là Kiểu Kiểu.

Thình lình được gọi Kiểu Kiểu, ta cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng may Văn Nhân Dập cứ gọi ta là Kiều Kiều, Kiều Kiều, mặc dù âm điệu khác nhau, nhưng ít ra vẫn đọng lại chút phản xạ có điều kiện.

Ta bước tới bên cạnh sư tổ, gọi một tiếng sư tổ, sau đó chào hỏi cha ta đang đứng bên cạnh sư tổ. Có lẽ cha ta vẫn còn giận, không nói gì với ta.

- Khuôn mặt con giống cha con, cũng là một mỹ nhân, dáng người này nên là đệ tử của Hợp Hoan Tông chúng ta.

88

Sư tổ giải tán hết các đệ tử, chỉ để lại ta và cha ta.

- Cha con nào có thù oán qua đêm. 

Sư tổ cười tủm tỉm, làm người hòa giải: - Tính tình Kiến Hoan bướng bỉnh, hơn nữa trước đây lúc hắn sinh con đã suýt chết, thật sự coi con như bảo bối trong lòng, vì thương nên sinh ra sợ hãi, Kiểu Kiểu thông cảm cho cha con nhiều hơn nha.

Sau đó lại quay sang cha ta: - Tuy Kiểu Kiểu còn trẻ, nhưng cũng đã trưởng thành và có chính kiến, Kiến Hoan, con cũng không thể không nghe ý kiến của con cái mà cứ một mực làm theo ý mình.

- Sư phụ, nếu là chuyện nhỏ thì con sẽ theo ý nó, lúc mấy đứa Dư An đến tìm người xin giúp đỡ, chẳng lẽ không nói lý do vì sao con phạt Nhan Kiểu à?

Dư An là tên của Thập Tam sư tỷ.

Hiện giờ, mâu thuẫn chủ yếu nằm ở chỗ quan điểm của ta và cha ta về Văn Nhân Dập bất đồng, là tốt hay xấu, hai ta không ai thuyết phục được đối phương cả.

- Nếu đã như vậy, để ta đích thân đi xem thử tên hậu bối đã lừa Kiểu Kiểu nhà chúng ta vậy. 

Sư tổ không khuyên cha ta nữa, đứng dậy lấy chiếc mặt nạ phù dung từ nhẫn trữ vật ra đeo lên: - Cũng đâu thể để người ta đứng trước sơn môn mãi không đi.

- Ta cũng muốn đi. 

Bị kẹp giữa sư tổ và cha ta, cuối cùng ta cũng lên tiếng, ta muốn đi xem thử bây giờ Văn Nhân Dập thế nào rồi.

Nghe ta nói, cha ta liếc xéo ta một cái, ta chịu đựng áp lực quay sang nhìn sư tổ: - Con có thể trà trộn vào trong đệ tử Hợp Hoan Tông. 

Ta thay bộ y phục đỏ của đệ tử Hợp Hoan Tông, đeo mặt nạ phù dung, búi tóc như nữ tử: - Hắn sẽ không nhận ra con đâu.

89

Lâu rồi Hợp Hoan Tông không bày ra trận thế lớn như vậy, sư tổ khoác bộ y phục đỏ rực đứng ở vị ví đầu tiên, đối diện với Văn Nhân Dập cách đại trận hộ tông. Bốn ngày rồi ta không nhìn thấy Văn Nhân Dập, nhìn từ đằng xa, hắn vẫn không khác gì ngày xưa.

Những đệ tử như chúng ta đều không tiến lại gần, cha ta đứng phía sau sư tổ, từ vị trí đứng của hai người, Văn Nhân Dập đã đoán ra được thân phận của sư tổ, hắn hành lễ với sư tổ của ta rồi nói: - Tiền bối, xin quý phái hãy thả đạo lữ của vãn bối.

- Đạo lữ? Xin hỏi đã lập khế ước chưa? 

Sư tổ nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

Sao ta có cảm giác như sư tổ đang xem trò hay, chỉ sợ chưa đủ rắc rối vậy nhỉ.

- Hai bọn ta dù chưa hợp tịch lập khế ước, nhưng đã sớm tỏ tường lòng nhau, mong tiền bối đừng làm khó.

- Một chưa hợp tịch, hai chưa lập khế ước, làm sao có thể xem như đạo lữ chính thức.

Cha ta tiếp lời.

Văn Nhân Dập đối với sư tổ còn có chút kính trọng, nhưng với cha ta thì không khách khí chút nào: - Ta và…

Có lẽ chợt nhận ra mình vẫn chưa biết tên thật của ta, mặt mày Văn Nhân Dập không vui, ngừng lại một chút rồi tiếp tục: - Dù sao, hai bọn ta đều có tình cảm với nhau, vẫn hơn hẳn chưởng môn của quý phái cưỡng ép đoạt người.

90

Cưỡng ép đoạt người? Cưỡng ép đoạt người! Là Văn Nhân Dập có vấn đề hay là cha ta có vấn đề?

Sư tổ cũng ngạc nhiên nhìn cha ta: - Kiến Hoan?

Ánh mắt cha ta lơ đãng, không dám nhìn sư tổ. Hiếm khi thấy cha ta yếu thế, xem ra là vấn đề của cha ta rồi.

91

Bất tiện lớn nhất của việc kể chuyện ở ngôi thứ nhất nằm ở chỗ không thể nào mở góc nhìn của thượng đế, ví dụ như câu chuyện này mà được kể ở ngôi thứ ba thì bây giờ đã không cần đoán xem rốt cuộc cha ta đã làm gì.

Biết rằng lúc ta đến, cha ta và Văn Nhân Dập đã ra tay, nói lên rằng nhất định trước đó đã xảy ra chuyện gì rồi nên một trong hai người đã ra tay trước. Cha ta thực sự nổi giận là sau khi thấy ta đến, vậy nên trước khi ta tới, người ra tay trước có lẽ là Văn Nhân Dập. Văn Nhân Dập không phải người nóng nảy, có thể khiến hắn rút kiếm đối đầu với cha ta thì chắc chắn là cha ta đã nói gì hoặc làm gì đó, kết hợp với từ “cưỡng ép đoạt người” kia, ta nghĩ có lẽ ta đoán được cha ta nghĩ gì rồi.

Chưởng môn Nhan Kiến Hoan thích chơi nhây suốt 100 năm qua cuối cùng cũng bị ngã ngựa vì nhất thời diễn sâu quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play