Chuyện giữa tôi và Mục Dã ầm ĩ đến mức ai trong giới cũng biết.

Trước đây, khi anh ta còn là phó tổng của Mục thị, ai nấy đều tâng bốc.

Giờ thì mọi người chỉ mong anh ta ngã ngựa, tranh thủ dẫm lên một cú.

Việc tôi bị một đứa con riêng đá cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Mọi người trong giới đều rất thực tế.

Dù Mục thị đang khủng hoảng nghiêm trọng hơn, nhưng Giang thị cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng.

Dù gì hai nhà cũng là thế giao, công ty hợp tác chặt chẽ.

Tôi gây họa, thì tôi tự gánh vác.

“Kết thông gia đi.” Tôi nói với Giang Khoát.

Đây cũng xem như trách nhiệm của con cái hào môn.

Trong giới nhà giàu, chuyện không thể làm theo ý mình là điều bình thường.

Chỉ là tôi đặc biệt may mắn.

Mẹ mất sớm, ba và anh trai cưng chiều tôi như công chúa.

Muốn gì được nấy.

Tôi không muốn vào công ty, muốn đi học múa, họ cũng đều chiều theo.

Bây giờ, đã đến lúc tôi gánh vác trách nhiệm của mình rồi.

“Tìm đại một người đi. Nhưng đừng xấu, đừng là con riêng, đừng kém hơn em…”

Giang Khoát: “Em gọi thế là ‘tùy tiện’ đấy à?”

Tôi vừa vuốt ve bộ lông mượt của Lạc Lạc, vừa thản nhiên đáp:

“Em đã đồng ý kết hôn vì lợi ích rồi, chẳng lẽ không được chọn người tốt một chút sao?”

Anh ấy nhướng mày, khóe môi ngày càng cong lên.

“Được, anh sẽ tìm “tuỳ tiện” cho em.”

Hôm sau, một người đàn ông với hàng mày sắc nét, dung mạo tuấn tú ngồi trước mặt tôi.

Anh ta mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói trầm ấm, dễ nghe.

“Giang tiểu thư, tôi tên là Mục Hòa, là… đối tượng xem mắt của cô.”

Tôi: ”…”

Mục Hòa – con trai trưởng nhà họ Mục.

Năm năm trước, anh ta bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, đôi chân tổn thương nặng, không thể đi lại.

Anh ta ra nước ngoài điều trị, đồng thời tiếp quản chi nhánh công ty ở nước ngoài.

Vài ngày trước mới quay về tổng công ty nhận chức.

Tôi dành cả thanh xuân để theo đuổi Mục Dã, nên chẳng hề để tâm đến người anh trai này.

Tình huống đầy kịch tính này khiến tôi nhất thời không biết mở lời thế nào.

Mục Hòa nhấp một ngụm cà phê, hàng mi rủ xuống, khí chất ôn hòa như gió xuân.

Sự điềm tĩnh của anh ta khiến tôi dần thả lỏng.

Tôi lạnh nhạt mở lời:

“Mục tiên sinh, chắc anh cũng biết tôi và em trai anh…”

Nụ cười của Mục Hòa vẫn không thay đổi.

“Tôi biết. Mạo muội hỏi một câu, cô vẫn còn thích Mục Dã sao?”

Bị đôi mắt dịu dàng ấy nhìn thẳng, tôi lại cảm thấy một áp lực vô hình.

Lời thốt ra khỏi miệng hoàn toàn không qua suy nghĩ.

“Đương nhiên là không.”

Anh ta bỗng bật cười, vẫn là dáng vẻ ôn hòa, nhã nhặn ấy.

“Vậy thì cô có thể cân nhắc tôi. Tôi có lẽ là lựa chọn tốt nhất để liên hôn.”

Anh ta hơi nheo mắt, ý cười sâu hơn.

“Hơn nữa,” anh ta nhẹ giọng nói, “cô còn có thể dùng tôi để chọc tức cậu ta.”

Tôi: ”…”

Khách quan mà nói, kết hôn với Mục Hòa sẽ mang lại lợi ích cho cả hai nhà Giang - Mục.

Về mặt cá nhân, anh ta thực sự là lựa chọn tốt nhất.

Tôi đứng dậy, vươn tay về phía anh ta.

“Mục tiên sinh, hợp tác vui vẻ!”

Anh ta thoáng ngẩn người, đáy mắt ánh lên tia sáng khẽ lay động.

Vài giây sau, anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm nhè nhẹ.

“Giang tiểu thư, mong được chỉ giáo.”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play