Tối hôm đó về đến nhà, tôi ngồi lặng lẽ ở góc phòng khách cho đến tận sáng.

Tôi hy vọng có thể dùng “Cố Ngôn” để cai nghiện nỗi nhớ “Chu Dực”, nhưng càng cố gắng lại càng lún sâu hơn.

Thật nực cười, giữa chúng tôi cái gọi là “yêu nhau”, bản chất chỉ là sự lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Nhớ người thân tình càng sâu đậm,

Quạ kêu trăng lặn, mộng hồn kinh.

Trong giấc mơ, cũng là một ngày mưa. Chúng tôi cùng che chung một chiếc ô, cậu ấy mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ đứng bên tôi giữ ô.

Hồn về, mộng tỉnh, bên cạnh tôi không còn chàng trai mạnh mẽ, điển trai ấy nữa—người từng cười gọi tôi là “chị”.

Ước gì giấc mộng ngắn ngủi này có thể kéo dài mãi mãi.

Có những lúc tôi cũng tự hỏi, Chu Dực chẳng qua chỉ là một thằng nhóc ngông nghênh, suốt ngày “chị ơi, chị à”, gọi đến phát phiền.

Rõ ràng cậu ấy là một người không hoàn hảo, vậy mà tại sao tôi lại nhớ đến cậu ấy nhiều đến thế?

Tôi từng ôm lấy nắp quan tài của cậu ấy mà khóc đến ngất lịm. Chính chiến hữu của cậu ấy đã đỡ tôi dậy, dìu tôi ra khỏi nhà tang lễ.

Lúc đó, tôi đã nghĩ gì nhỉ?

Tôi còn chưa kịp tặng cậu ấy chiếc khăn quàng cổ tôi tự tay đan.

Tôi còn chưa kịp nói với cậu ấy rằng cậu ấy là niềm tự hào của tôi.

Tôi còn… chưa từng nói rằng, tôi yêu cậu ấy.

Rất yêu, rất yêu…

Hôm sau, tôi dậy sớm đến phòng khám của bác sĩ Triệu. Bà ấy vừa nhìn đã nhận ra tinh thần tôi không tốt.

“Cô Chu, dạo này gặp chuyện gì không vui sao?”

“Chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi.”

Tôi không tiết lộ gì về mối quan hệ này, nhưng bác sĩ Triệu vẫn nhìn ra tôi đang nói dối.

Bà ấy không vạch trần, chỉ tiến hành liệu pháp tâm lý rồi bảo tôi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát.

Sau khi chia tay, tinh thần tôi ngày càng sa sút.

Suốt năm ngày liền đến tìm bác sĩ Triệu để giải tỏa cảm xúc, cuối cùng bà ấy cũng lên tiếng khuyên nhủ.

“Trước đây tình trạng của cô đột nhiên cải thiện, tôi đoán là vì cô đã tìm được một chỗ dựa tinh thần.”

Nói đến đây, bà ấy dừng lại, sau đó thận trọng lên tiếng:

“Nếu chưa thể buông bỏ, cô có thể thử tiếp tục ở bên nhau, dần dần thoát khỏi sự phụ thuộc này.”

Tôi gật đầu, rồi gọi điện cho Cố Ngôn.

“Quay lại không?”

Có vẻ anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có phần như đã đoán trước.

“Em nói gì?”

Tôi lặp lại ba chữ ấy:

“Quay lại không?”

Trong giọng nói của anh ta phảng phất chút vui vẻ nhẹ nhõm.

Còn tôi, chẳng buồn quan tâm đến điều đó.

“Ừ, tôi đang ở trước cửa nhà em.”

Lúc gặp lại anh ta, một cảm giác choáng ngợp trào lên trong tôi.

Tôi lao tới, ôm chặt lấy eo anh ta, nước mắt thấm ướt áo sơ mi đen.

Anh ta cũng vòng tay ôm lấy tôi.

Những chuyện sau đó, tôi dần quên mất. Chỉ nhớ rằng, chúng tôi lại một lần nữa bên nhau.

“Anh ấy” đã cho tôi ánh sáng—

Nhưng cũng đẩy tôi vào vực thẳm không đáy.

Rõ ràng biết rằng cậu ấy không thể quay về, vậy mà tôi vẫn ngu ngốc đắm chìm trong những hy vọng viển vông.

Một lần nọ, tôi cùng Cố Ngôn tham gia tiệc rượu với tư cách là bạn gái anh ta.

Có một người hâm mộ anh ta đến khiêu khích tôi, làm bẩn chiếc váy lộng lẫy của tôi bằng rượu.

“Đúng là đáng thương, đồ giả dù sao cũng chỉ là đồ giả, sao có thể rực rỡ như hoa hồng thật.”

Tôi cũng nghĩ như vậy.

“Đúng thế, hoa hồng giấy chỉ có sắc mà chẳng có hương.”

Nhưng… hoa hồng của tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.

Tôi có lẽ đã cười đến mức đau lòng, đến nỗi cô tiểu thư kia cũng ngẩn người, không biết nên nói gì.

“Cô… không sao chứ?”

Tôi không trả lời, chỉ xoay người rời đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Sau đó, khi Cố Ngôn biết chuyện, anh ta chỉ bình tĩnh nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi nhận ra anh ta đã rất giận.

“Chu Tình, em muốn gì từ tôi?”

Có lẽ, chuyện liên quan đến tôi luôn khiến anh ta tức giận.

Có lẽ, tôi và cô gái tên Văn Văn kia cũng không hề giống nhau.

“Xin lỗi.”

Xin lỗi là câu nói quen thuộc của tôi.

Có lẽ cũng bởi vì tôi luôn sợ anh ta sẽ đột ngột rời đi—

Giống như Chu Dực năm nào.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi một cái, rồi quay lưng bỏ đi, không nói thêm lời nào.

Tôi không hiểu ánh mắt ấy có ý nghĩa gì.

Sau đó, anh ta đơn phương lạnh nhạt với tôi suốt hai tháng.

Tôi chủ động tìm anh ta, nhưng anh ta chẳng nói một lời.

Cũng chính vì anh ta không nói gì, mà tôi lại càng thấy anh ta giống Chu Dực hơn.

Ánh mắt tôi nhìn anh ta ngày càng nóng bỏng.

Hai tháng sau, có lẽ anh ta không chịu nổi ánh mắt đầy tình cảm của tôi nữa, nên chủ động lên tiếng.

“Ngày mai đi với tôi về nhà cũ một chuyến.”

Tôi đang nấu ăn trong bếp, trái tim đột nhiên lạnh buốt.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra người trước mặt không phải Chu Dực, mà là Cố Ngôn.

Tôi cố gắng điều chỉnh giọng điệu.

“Thôi bỏ đi.”

Nhưng cuối cùng vẫn đi cùng anh ta.

Cố Ngôn nói, mỗi lần gặp tôi, trong mắt tôi luôn ngấn lệ, rất đẹp.

Còn Chu Dực, khi nhìn thấy tôi rưng rưng nước mắt, lại như con sư tử xù lông, lập tức hỏi tôi có bị bắt nạt không.

Sau đó, xắn tay áo lên, hùng hổ đòi giúp tôi đi “tính sổ”.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play