“Chu Tình.”
“Hửm? Vẫn chưa đến sao, Cố Ngôn? Có phải gặp chuyện gì rồi không?”
Tôi dịu dàng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Hôm nay là kỷ niệm năm năm yêu nhau của tôi và Cố Ngôn, vậy mà tôi đã ngồi đợi suốt ba tiếng trong nhà hàng hẹn trước.
“Chúng ta chia tay đi.”
Giọng nói của Cố Ngôn lạnh lùng truyền qua điện thoại, như thể chúng tôi từ trước đến nay chỉ là người xa lạ.
Dù biết anh ấy không phải “người đó,” nhưng dù sao cũng đã bên nhau năm năm, giọng điệu lạnh nhạt ấy vẫn khiến tôi có chút nhói lòng.
“Vậy à, được thôi.”
Có lẽ không ngờ tôi đồng ý nhanh như vậy, anh ấy thoáng sững lại, giọng điệu có chút nhượng bộ.
“Nếu em thấy ấm ức, anh có thể bồi thường tiền, hy vọng chúng ta dừng lại ở đây.”
Sau đó, chỉ còn lại âm thanh tút tút kéo dài – âm thanh đường dây bận quen thuộc khi cuộc gọi bị cúp máy.
Ba năm trước khi gặp Cố Ngôn, tôi đã quen nghe âm thanh này, lặng lẽ tự nói chuyện với chiếc điện thoại, cứ thế chịu đựng hết năm này qua năm khác.
Vì sợ gọi món sớm, khi Cố Ngôn đến thì đồ ăn sẽ nguội, nên tôi vẫn chưa gọi món. Giờ thì cũng không cần thiết nữa.
Tôi đứng dậy, cầm lấy túi xách bên cạnh, khoác áo ngoài lên người, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương bên tai.
“Tiểu thư, đây là món ăn đã đặt trước.”
“Giúp tôi hủy đi nhé, thật ngại quá.”
Tôi khẽ mỉm cười áy náy.
Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng cô phục vụ trẻ tuổi kia lại có chút đỏ mặt.
“Không… không sao, vậy tôi sẽ báo với quản lý để giúp cô hủy món.”
Tôi trở về căn hộ nhỏ của mình, đứng trên tòa nhà cao tầng, nhìn xuống con phố rực rỡ ánh đèn, chỉ cảm thán rằng thời gian trôi qua thật nhanh.
Trước đây, tôi luôn cảm thấy bản thân không thuộc về sự phồn hoa này. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể ngắm nhìn nó với tâm thái thưởng thức.
Chợt nhớ ra ngày mai là cuối tuần, cũng đến thời gian trị liệu. Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho bác sĩ Triệu.
“Alo, là bác sĩ Triệu phải không? Vâng, tôi đặt lịch lúc mười giờ sáng mai.”
Một ngày kỷ niệm kết thúc trong lặng lẽ, giống như chính mối quan hệ của chúng tôi.
Một mối quan hệ dựa trên sự lợi dụng lẫn nhau, vốn dĩ chẳng thể đi xa.
Tôi vẫn luôn biết điều đó, nhưng lại không nỡ buông tay.