Phòng khám trong bệnh viện mang một màu trắng thuần khiết, như thể chỉ cần bước vào không gian này, con người sẽ được thanh tẩy.

Trên thế gian có hàng vạn bác sĩ, mỗi người một chuyên môn.

Về tâm lý học, bác sĩ Triệu không nghi ngờ gì chính là một chuyên gia, mà tôi cũng rất thích bà—một người phụ nữ lớn tuổi nhưng luôn ấm áp.

“Cô Chu, tình trạng hồi phục rất tốt, từ nay có thể ngừng thuốc rồi, chúc mừng cô.”

“Cảm ơn bác sĩ Triệu, có lẽ sau này tôi cũng không đến đây nữa.”

Bác sĩ Triệu có chút bất ngờ.

Tôi thuận miệng giải thích: “Là chuyện công việc thôi, có thể xem như được thăng chức vậy.”

Bà cười chúc mừng tôi: “Đúng là song hỷ lâm môn rồi! Cô Chu, hy vọng cô có thể đến một nơi mới, đón nhận một cuộc sống mới.”

Tôi cũng cười, nhẹ nhàng gật đầu, trước khi rời đi liền ôm lấy bác sĩ Triệu một cái.

“Cảm ơn bác sĩ đã giúp đỡ, nhờ có bác sĩ mà tôi mới có thể vượt qua.”

“Không có gì đâu, con gái. Sau này nếu cần giúp đỡ, cứ quay lại tìm ta.”

Bỗng có một giọng nói vang lên, mang theo sự kinh ngạc lẫn khó hiểu:

“Chu Tình?!”

Tôi quay đầu liền nhìn thấy Cố Ngôn đang nắm tay một cô gái có đến bảy phần giống tôi, đứng ngay cửa phòng khám.

Gương mặt cô gái bên cạnh cũng không mấy vui vẻ, thậm chí không buồn che giấu sự lúng túng và chán ghét:

“Cô ta chính là Chu Tình sao.”

Tôi lịch sự gật đầu chào hai người, rồi quay sang chào tạm biệt bác sĩ Triệu.

“Bác sĩ Triệu, tôi đi trước đây.”

Nói xong, tôi xoay người bước qua hai người họ, rời khỏi phòng khám.

Nhưng khi ngang qua Cố Ngôn, cổ tay tôi lại bị anh ta túm chặt.

“Dì Ba, cháu có vài lời muốn nói với cô Chu, Văn Văn, em biết dì mà, hai người cứ nói chuyện trước đi.”

Giọng anh ta lạnh lùng, ẩn nhẫn cơn giận. Yêu nhau năm năm, tôi vẫn đủ hiểu để nhận ra điều đó.

“Ơ kìa, Cố Ngôn, cô Chu là…”

Bác sĩ Triệu muốn nói gì đó nhưng không kịp, anh ta đã kéo tôi rời đi. Những lời còn chưa thốt ra của bà tan biến trong không trung, chẳng ai trong chúng tôi nghe thấy nữa.

Bị lôi đến góc hành lang, tôi bị anh ta giật mạnh đến mức chao đảo, còn chưa đứng vững đã nghe thấy giọng điệu lạnh băng của anh ta chất vấn:

“Chu Tình, cô đến đây làm gì?”

Cổ tay tôi đau nhói vì bị siết chặt, tôi nhíu mày, giọng bình thản, cúi đầu để khỏi phải nhìn mặt anh ta.

“Cố tiên sinh, buông tay.”

Như thể bị kích động, anh ta cười lạnh hai tiếng, rồi tiếp tục lời châm chọc:

“Chẳng phải năm đó chia tay cô còn ôm tôi khóc…”

Nhưng câu nói còn chưa dứt đã bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Cô Chu, tuần này đã kết thúc buổi trị liệu chưa? A! Cố tiên sinh, hai người quen nhau sao?”

Tôi nhìn lên, thấy người nói chuyện đang đi từ cầu thang xuống. Là y tá Tiểu Hàn làm việc ở đây.

Nhân cơ hội thoát khỏi Cố Ngôn, tôi liền bước tới trò chuyện với cô ấy.

“Y tá Hàn, lâu rồi không gặp. Gặp Cố tiên sinh nên chỉ trò chuyện vài câu thôi. Trùng hợp tôi cũng sắp đi rồi, hai người cứ nói chuyện tiếp nhé.”

Dứt lời, tôi vội vã bước xuống lầu. Nụ cười trên mặt đến nhanh, đi cũng nhanh.

Nhân viên quầy lễ tân thấy tôi liền chào hỏi:

“Cô Chu, sắc mặt cô không tốt lắm, gần đây nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé.”

Tôi gật đầu cười nhẹ, sau đó không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.

Đứng trước xe, tôi nhìn thấy chính mình trong gương chiếu hậu—gương mặt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn.

Tưởng rằng bản thân đã buông bỏ, vậy mà khi gặp lại anh ta… vẫn không thể…

Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, mở cửa xe, đạp ga lao đi không chút do dự.

Buổi tối, Thời Duyệt rủ tôi ra ngoài uống rượu.

Vì chuyện sáng nay gặp lại Cố Ngôn khiến tôi bực bội, nên tôi không hề chần chừ mà đồng ý ngay.

“Ly thứ nhất, chúc mừng chị em tôi tự do.

Ly thứ hai, chúc mừng chị em tôi thoát khỏi tra nam, rời xa bể khổ.

Ly thứ ba… chúc mừng chị em tôi chịu ra ngoài uống rượu với tôi!

Cạn ly!”

Thời Duyệt vòng tay trái ôm eo tôi, tay phải giơ cao ly rượu.

Cô ấy lảo đảo như sắp đứng dậy, tôi vội đỡ lấy.

Nửa đầu buổi nhậu, Thời Duyệt vừa uống rượu vừa chửi Cố Ngôn. Có lẽ cô ấy cũng muốn trút bỏ điều gì đó, nên tôi không xen vào.

Nửa sau, cô ấy uống đến say mèm, vừa khóc vừa ôm chặt lấy tôi, nói không muốn tôi đi, nói rằng cô ấy sẽ rất nhớ tôi, rất lo cho tôi.

Chờ đến khi cô ấy gục xuống ngủ mê mệt trên sofa trong phòng riêng, tôi mới dám mở miệng nói ra những lời trong lòng.

“Duyệt Duyệt, thật ra tôi rất biết ơn Cố Ngôn… Trước khi gặp anh ấy, tôi đã cảm thấy mình chẳng khác gì một người đã chết. Dù anh ấy có nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi luôn có cảm giác…”

Tôi ngửa đầu không muốn nước mắt rơi xuống, nhưng giọng nói vẫn run rẩy nghẹn ngào.

“Luôn có cảm giác Chu Dực vẫn còn ở bên tôi… Chu Dực vẫn có thể gọi tôi một tiếng… chị.”

Có lẽ vì men rượu, nước mắt tôi cứ thế mà tuôn trào, nức nở không ngừng.

“Rõ ràng đã hứa sẽ dẫn bạn gái về cho tôi xem….”

Ký ức dâng trào như cơn sóng từng đợt cuốn lấy phòng tuyến trong tim tôi. Tôi vừa lẩm bẩm vừa khóc đến không thở nổi.

“Thằng bé nói bận xong việc ở đội cảnh sát sẽ về nấu cơm cho tôi ăn.

Nó nói muốn nuôi một con chó trong nhà.

Thằng bé còn nói sẽ nắm tay tôi, đích thân dẫn tôi vào lễ đường trong ngày cưới của tôi.

Nó còn nói… nếu nó mất…nếu nó đi rồi, tôi phải sống thật tốt… Nhưng làm sao tôi có thể chứ?”

“Tôi làm sao có thể…”

Khóc mệt rồi, tôi co mình trong góc sofa.

Ép bản thân không nghĩ nữa, như vậy nước mắt sẽ không chảy mãi…

Cố Ngôn xem tôi là người thay thế.

Nhưng tôi… nào có khác gì anh ta đâu.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play