Thẩm Phong không hề động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Ân Tư Thu, biểu cảm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ân Tư Thu cứ tưởng cậu ngầm đồng ý, liền chống một tay lên thân cây, tay kia thò vào túi áo sờ soạng.
Kết quả, chẳng tìm thấy gì cả.
Vừa rồi khi rời chỗ ngồi, có lẽ vì quá vội vàng nên cô quên mang theo kẹo.
Ân Tư Thu cười gượng, có chút lúng túng.
Nghĩ ngợi một lát, cô khẽ nói: “Lên lớp tớ đưa cậu sau.”
“……”
Ánh mắt họ giao nhau.
Dường như Thẩm Phong đang chờ đợi điều gì đó—chờ Ân Tư Thu hỏi câu kia:
“Rõ ràng cậu không phải người câm, tại sao từ trước đến giờ cậu lại không nói gì?”
Thế nhưng, câu hỏi ấy mãi vẫn không được thốt ra.
Cô chẳng hỏi gì cả.
Hay là…Ân Tư Thu đã biết chuyện gì rồi?
Hàng mày của Thẩm Phong dần nhíu chặt, hiếm hoi lộ ra chút hoảng loạn.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng chuông vào lớp vang lên từ khắp mọi nơi, âm thanh như len lỏi qua từng ngóc ngách của ngôi trường, vang vọng đến cả trong rừng cây, cắt ngang cuộc giằng co kỳ lạ giữa hai người họ.
Ân Tư Thu theo phản xạ quay đầu, nhìn về phía tòa nhà dạy học.
Cô không giống Thẩm Phong, thành tích xuất sắc đến mức được coi là nhân tài tương lai cho Thanh Bắc hay thậm chí được đối xử như một thủ khoa tương lai.
Cô có thể cá tính một chút, nhưng không phải việc gì cũng vô hại.
Nếu một học sinh lớp 12 bình thường cúp tiết, chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
May mắn là hôm nay cô bị thương, có thể coi là một trường hợp đặc biệt, về muộn một chút cũng có thể lấy cớ rằng đi lại khó khăn, hoặc mắt cá chân còn đau, cần phải đến phòng y tế chườm đá. Tìm đại một lý do nào đó, chắc sẽ không khiến thầy cô nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Ân Tư Thu xoay người lại.
Ánh mắt của cô lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Phong.
Nhưng lúc này, cậu đã đứng dậy, đưa tay phủi nhẹ ống quần, dễ dàng giũ sạch lớp bụi đất và vài chiếc lá rụng.
Cậu lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo, thanh thoát như thường ngày.
Dáng đứng ngay ngắn, dung mạo không tì vết.
Mãi mãi xa vời không thể chạm tới.
Ân Tư Thu ngẩn người, giọng có chút do dự: “…Cậu định về lớp sao?”
Thẩm Phong khẽ gật đầu, mím chặt môi.
Ngay sau đó, ngoài dự đoán của cô, cậu lại một lần nữa đưa tay về phía trước, đặt trước mặt cô.
“……”
Trong vòng chưa đầy vài tiếng, Ân Tư Thu lại một lần nữa có “tiếp xúc thân mật” với Thẩm Phong.
Lần này vẫn là kéo góc áo khoác của anh.
Ngón tay cô trắng ngần, đặt lên màu xanh đậm của chiếc áo khoác trông càng thêm nổi bật.
Ân Tư Thu dùng chút lực, khẽ nắm chặt lấy lớp vải.
Hai người cứ thế, không nhanh không chậm, cùng nhau đi ra khỏi khu rừng.
Giống như buổi sáng, Thẩm Phong đưa cô đến dưới tòa nhà dạy học, lặng lẽ rút tay lại. Sau đó, cậu quay người đi, dường như không có ý định trở về lớp.
Khung cảnh như một bản sao hoàn hảo.
Ân Tư Thu siết chặt ngón tay, một lần nữa gọi cậu lại.
“Thẩm Phong!”
Bóng lưng mảnh khảnh của chàng trai khẽ dừng lại, bước chân hơi khựng.
Ân Tư Thu: “Vừa rồi, vì sao cậu tức giận?”
Lần này, Thẩm Phong không quay đầu cũng chẳng trả lời, chỉ lặng lẽ đi về phía sân thể dục.
Ân Tư Thu cúi đầu, vô thức cắn chặt môi dưới.
Đừng nghĩ nữa.
Đừng mơ tưởng nữa.
Càng đoán già đoán non, bản thân chỉ càng chìm sâu vào mớ cảm xúc rối ren này.
Chỉ là…nghĩ đến việc chỉ còn vài tháng ngắn ngủi, qua mùa thu, rồi kỳ thi thử lần một, kỳ nghỉ đông, sang một mùa xuân nữa, họ sẽ bước vào kỳ thi đại học, sẽ rẽ ngang hai hướng, mỗi người một nơi, từ đó thành người xa lạ.
Nhiều cảm xúc chợt trở nên dồn dập, khó lòng kiểm soát.
Thậm chí, có thứ gì đó dường như đang muốn phá kén mà ra.
Ân Tư Thu đứng yên tại chỗ, hít sâu mấy lần, ép bản thân gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ.
Cuối cùng, cô chậm rãi bước lên cầu thang.
Giáo viên bộ môn nghe nói cô đi thay thuốc, chườm đá, cũng không hỏi nhiều.
“Được rồi, mau về chỗ, hỏi bạn bên cạnh xem giảng đến đâu rồi.”
…
Trước giờ tan học, Thẩm Phong lặng lẽ quay lại lớp.
Phòng học lớp Hóa học A trống không, không có một bóng học sinh.
Giữa tiết học cuối cùng và tiết tự học tối có một khoảng thời gian khá dài để học sinh có thể ăn tối hoặc về nhà, về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, hầu hết mọi người đều không ở lại lớp.
Mùa thu sắp qua, đông vừa tới.
Hải Thành vào thời gian này trời tối rất sớm.
Lúc này, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đã chìm sâu vào những tầng mây.
Thời tiết xấu, không có ánh trăng, cũng chẳng có sao.
Thẩm Phong không bật đèn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu thu dọn bàn học một cách thành thục.
Lên lớp 12, các thầy cô bắt đầu áp dụng chiến thuật luyện đề.
Lớp A cũng không ngoại lệ.
Chỉ trong nửa ngày không có mặt, trên bàn đã chất đầy đề thi các môn, xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn, chỉ cần kéo nhẹ là vang lên những tiếng sột soạt.
Giữa ánh sáng mờ mịt, cậu tiện tay gom lại những trang giấy lại với nhau.
Bỗng nhiên, ngón tay cậu dường như chạm phải thứ gì đó, hình như có một vật lạ bị kẹp giữa chồng đề.
Thẩm Phong dừng tay, khẽ chạm vào, đẩy thứ hình trụ nhỏ kia ra khỏi đống giấy lộn xộn, rồi nắm gọn trong lòng bàn tay.
Không cần ra cửa sổ, cũng không cần soi dưới ánh đèn đường, chỉ cần chạm nhẹ, cậu đã biết.
Đó là một thanh kẹo Mentos vị nho do Ân Tư Thu để trên bàn của cậu, chắc chắn là vị nho.
Nơi góc tối không ai nhìn thấy, khóe môi Thẩm Phong khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói, lấy ra một viên bỏ vào miệng. Vị chua ngọt của nho bất ngờ lan tỏa trong khoang miệng, cảm xúc tệ hại của cậu, thoáng chốc đã được xoa dịu, vỗ về.
*
Đối với vô số học sinh lớp 12, thời gian vừa trôi nhanh, lại vừa chậm. Rõ ràng mỗi ngày đều học tập nhàm chán, lặp đi lặp lại, mệt mỏi đến rã rời. Mỗi tiết học bị kéo dài vô tận, như thể không bao giờ chờ được tiếng chuông tan học.
Nhưng chính trong những buổi ôn tập và thi cử nhàm chán này, một năm mới đã lặng lẽ đến. Học kỳ đầu tiên của lớp 12 sắp đi đến hồi kết, sắp tới sẽ có kỳ thi thử đầu tiên.
Ở Hải Thành, đề thi thử giữa kỳ không chỉ có độ khó và dạng bài sát với kỳ thi thật mà điểm số còn phải được xếp hạng toàn khu, để các thí sinh tham khảo, phục vụ cho việc đăng ký nguyện vọng học kỳ sau.
Với tư cách giáo viên chủ nhiệm, “gió bên tai” sốt ruột hơn ai hết, ngày nào cũng tranh thủ động viên tinh thần lớp A.
“Các em à, mười năm đèn sách, thành bại chỉ trong vài tháng này thôi đấy! Đã là năm mới rồi! Nghĩa là tháng sáu năm nay, các em sẽ bước vào kỳ thi đại học! Là để đến Thanh Hoa Bắc Đại thực hiện ước mơ, hay vào lớp học lại để làm lại từ đầu, không ai có thể giúp các em, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của các em thôi…”
Bên dưới im phăng phắc, ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Thấy vậy, Bàng Uý Nhiên đẩy gọng kính, thở dài, quyết định dừng chủ đề này lại.
“Thôi được rồi, cô nói đến rát cả miệng, ai nghe thì đã nghe, ai coi như gió thoảng bên tai thì cô cũng hết cách. Tan học đi. Bạn nào chưa tỉnh ngủ thì tranh thủ gục xuống chợp mắt, đừng ảnh hưởng tiết sau… À đúng rồi, Ân Tư Thu, theo cô lên văn phòng một lát.”
Bị gọi tên đột ngột, Ân Tư Thu không khỏi hoảng hốt, cô đứng dậy, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Bàng Uý Nhiên vẫy tay với cô.
Ân Tư Thu liếc nhìn Đinh Tình, sau đó vội vàng bước theo Bàng Uý Nhiên. Hai người một trước một sau, băng qua hành lang rồi đi vào phòng giáo viên.
Trong phòng còn có các giáo viên khác, nhưng hiếm khi không có học sinh nào ở đây, khiến không gian trở nên vô cùng yên tĩnh. Ân Tư Thu càng thêm lo lắng, tự hỏi liệu có phải mình lại phạm lỗi gì, sắp bị gọi phụ huynh hay không.
Bàng Uý Nhiên liếc nhìn cô, bật cười:
“Lo lắng gì vậy?”
“Không có ạ…”
Bàng Vị Nhiên lục lọi trong ngăn kéo, lấy ra một tờ bảng điểm rồi đặt trước mặt cô.
“Ân Tư Thu, cô gọi em đến đây là để muốn nói về vấn đề điểm số, chuẩn bị cho kỳ thi thử một cách hoàn hảo. Đừng lo lắng, bạn học nào cũng được gọi đến đây để nói chuyện cả. Em xem cái này, là tất cả điểm số và xếp hạng của em trong hai năm rưỡi qua. Vì em có sự thay đổi lớn nhất nên cô tìm em đầu tiên.”
Ân Tư Thu cụp mắt, nhìn chăm chú vào bảng điểm.
Ba năm cấp ba, cô không phải học sinh giỏi, nhưng cũng không phải học sinh kém. Từ bảng điểm có thể thấy rõ, cô đã nỗ lực, nhưng mỗi khi đề thi khó hơn, cô lại cảm thấy bất lực, thành tích vì thế mà dao động.
Bàng Uý Nhiên dùng bút kẻ một đường, chia khoảng điểm lên xuống thành hai phần, giọng nói của cô cũng trở nên dịu dàng hơn:
“Ân Tư Thu, giáo viên tiếng Anh có phản ánh với cô rằng môn này là điểm yếu của em. Nhưng cô xem rồi, có lúc em đạt tới 120 điểm, có lúc lại không đủ điểm qua môn. Em có thể nói cho cô biết nguyên nhân không?”
…
Hai người trò chuyện khá lâu, bỏ lỡ cả chuông vào lớp.
May mà tiết sau là tiết thể dục. Thời tiết đã lạnh, các nữ sinh trong lớp đều không muốn vận động, tiết thể dục chỉ xuống điểm danh rồi lại trở về lớp.
Bàng Uý Nhiên cũng biết chuyện này nên không gấp gáp.
Sau khi kết thúc bèn giao quyển bài tập cho Ân Tư Thu, bảo cô quay về lớp phát cho mọi người.
Ân Tư Thu ấp úng đáp một tiếng rồi rời khỏi văn phòng.
Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, một cái tên quen thuộc vang lên trong phòng khiến cô hơi sững lại.
“Cô Bàng, tôi vừa nhớ ra một chuyện. Học sinh Thẩm Phong lớp cô ấy…”
Ân Tư Thu do dự trong chốc lát.
Cô để cửa khép hờ, không đóng hẳn, sau đó lặng lẽ tựa vào bức tường trắng bên cạnh.
Dù biết nghe lén là không đúng, nhưng…chỉ cần liên quan đến Thẩm Phong, cô không thể kìm lòng.
Kể từ sau sự cố tai nghe, hai người đã lâu không có cơ hội nói chuyện.
Thẩm Phong vẫn luôn là một người vô hình trong lớp, ngoại trừ lúc công bố điểm, hầu như cậu không để lại dấu ấn gì.
Điều quan trọng nhất là—cậu vẫn như một người câm, không nói một lời nào, cứ như giọng nói khàn khàn hôm đó chỉ là ảo giác, là trí tưởng tượng của họ mà thôi.
Đinh Tình tò mò đến phát điên nhưng không dám hỏi.
Và tất nhiên, Ân Tư Thu cũng vậy.
Cô muốn biết mọi thứ về Thẩm Phong.
Từ quá khứ đến tương lai, tất cả.
Chỉ cần là một lời khen từ miệng giáo viên, cô cũng muốn nghe.
Cô chờ đợi.
Cuối cùng, giọng nói của giáo viên trong phòng tiếp tục vang lên:
“…Em ấy không phải là người câm sao?”
Bàng Uý Nhiên: “Hả?”
“Hôm trước tôi định gọi một học sinh giúp sắp xếp điểm số, vừa hay thấy cậu ấy ngoài hành lang, liền gọi một tiếng. Kết quả, cậu ấy đáp ‘vâng’ một cái. Đây là lần đầu tiên tôi nghe Thẩm Phong lên tiếng! Lúc đó tôi còn giật mình nữa!”
Sau khi phân ban vào lớp 11, tất cả giáo viên bộ môn cũng thay đổi.
Giáo viên này không dạy lớp A môn Hóa, trước đây chỉ dạy họ hồi lớp 10, mà lại không phải môn chính, nên không thân thuộc với học sinh.
Lời vừa dứt, Ân Tư Thu đứng ngoài cửa sững sờ mấy giây.
Thì ra, không phải cô nằm mơ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô nghe thấy giọng Bàng Uý Nhiên vang lên.
Giọng điệu của cô ấy vô cùng thản nhiên:
“Đương nhiên là không rồi. Hồi cấp hai, gia đình em ấy gặp chuyện, bị sang chấn tâm lý nên mới mất tiếng. Khi đó, người thân em ấy còn cầm giấy chẩn đoán của bác sĩ đến trường giải thích, lúc đó giáo viên bên khối cấp hai đều biết cả. Giờ có lẽ đã hồi phục rồi? Lát nữa tôi gọi em ấy lên hỏi xem sao.”
“……”