Lời nói vừa dứt, trợ lý Chu chỉ chỉ vào cổ mình để nhắc nhở hắn.

Tống Quan Đình lấy điện thoại di động ra xem thử.

Phía bên trái sau gáy, có một dấu ấn nho nhỏ, là vết cắn sáng nay của Mạnh Đường.

Chỉ là theo thời gian trôi qua mà nhạt đi không ít, cho nên dấu răng liền biến thành dấu ấn tương tự như quả dâu tây.

Cứ như vậy mà đường hoàng xuất hiện ở sau gáy của Tống Quan Đình, khiến cho Tống Quan Đình luôn luôn được xưng là cao lãnh cấm dục, lại càng thêm vài phần mờ ám quyến rũ.

Nếu cứ như vậy mà nghênh ngang ra ngoài, e rằng khắp thiên hạ đều muốn biết, Tống tổng và lão bà trong chăn đã giao chiến kịch liệt như thế nào vào đêm qua.

Tống Quan Đình ngược lại rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy có gì to tát.

Nhận lấy băng dán, tiện tay dán lên.

*

Mạnh Đường trở lại phòng ngủ, chợp mắt một giờ, thu thập xong cũng chuẩn bị ra ngoài.

Hẹn với bên phía đầu tư là một bữa cơm trưa, còn muốn thuận đường đến công ty một chuyến.

Đến gara, Mạnh Đường cơ hồ là liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe kiểu mới Xiaomi SU7, nằm giữa một đám xe sang.

Màu sắc là tử quang lộng lẫy, là màu sắc lãng mạn mà bất cứ cô gái nào đều sẽ thích.

Mạnh Đường đối với điều này rất hài lòng, lấy điện thoại di động ra, chụp hai phát tách tách, rồi gửi cho khuê mật.

Một đóa hoa lê ép hải đường: Kẻ có tiền đưa tặng Xiaomi SU7, Ngũ Lăng mini muốn về hưu rồi.

Lê Tô nhận được tin nhắn khi vẫn còn đang nằm trên giường.

Nhìn xem nhà người ta, cùng là quan hệ vợ chồng giả, nhưng lão công hào phóng của người ta, sao có thể sau khi lão bà thuận miệng nhắc một câu, liền lập tức an bài đâu?

Lại nhìn xem người bên cạnh, vẫn còn có thể ngủ được, càng nhìn càng thấy phiền lòng!

Lê Tô một chân đạp qua, trực tiếp làm cho Phó Tế Thư tỉnh giấc.

Phó Tế Thư đi công tác bên ngoài, đến hơn hai giờ sáng mới trở về, cơ hồ là cả một ngày một đêm đều không có nghỉ ngơi đàng hoàng.

Cho nên hôm nay ngủ muộn một chút, không ngờ lại bị người bên gối đạp tỉnh.

Mở mắt ra, ánh mắt Phó Tế Thư hiếm khi có chút mơ màng, đối mặt với ánh mắt oán khí thật sâu của thê tử.

Hắn chống tay ngồi dậy, bởi vì liên tục tăng ca làm việc, khiến sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt, càng lộ vẻ bệnh trạng yếu ớt.

Nắm chặt nắm tay ho khan hai tiếng mới hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngươi nói xem, rõ ràng cùng là lão công, thế nào lão công nhà người ta, sau khi lão bà thuận miệng lải nhải vài câu, liền có thể ghi nhớ trong lòng, rồi đưa vào thực tiễn, tạo nên bất ngờ vậy?"

Phó Tế Thư rất nhanh hiểu được, thê tử nói mát là đang ám chỉ hắn.

Đeo lên mắt kính gọng vàng xong, mới liếc mắt nhìn qua màn hình di động đang sáng, là một tấm ảnh chụp phóng đại.

Có thể thấy rõ, đó là một chiếc xe.

"Muốn mua xe?"

Phó Tế Thư từ tủ đầu giường lấy ra điện thoại, rồi gọi ngay cho trợ lý Nghiêm.

"Lập tức đặt trước một chiếc xe, đưa đến Hương Sơn Nhã Uyển."

Làm liên tục mấy ngày, vất vả lắm mới được cùng lão bản nghỉ ngơi, trợ lý Nghiêm nhận được điện thoại còn tưởng rằng là có công việc khẩn cấp gì, không ngờ lão bản mở miệng lại bảo hắn đặt trước xe?

"Được rồi Phó tổng, xin hỏi là kiểu dáng gì ạ?"

Phó Tế Thư ánh mắt dừng ở trên tấm ảnh, đọc lên nhãn hiệu: "Xiaomi SU7."

Lê Tô ở một bên, ghét bỏ chỉ trích: "Không đọc là S, U, mà là đọc SU, cùng âm đọc với tên ta, ngốc muốn chết."

Lần đầu tiên bị ghét bỏ là ngốc, Phó tổng: "..."

Trợ lý Nghiêm còn tưởng rằng là loại siêu xe gì khó đặt, mới có thể khiến Phó tổng từ sáng sớm đã gọi điện thoại lại đây thúc giục.

Kết quả tra một hồi phát hiện, chỉ là một chiếc xe điện bình dân, tổng giá trị còn chưa tới ba mươi vạn.

Đối với một Phó tổng có cả ga-ra toàn siêu xe trăm vạn trở lên mà nói, đây là loại xe mà ngay cả nhìn hắn cũng sẽ không thèm liếc qua?

Nhưng kết hợp với giọng nữ nhân vừa rồi, người có thể ở sáng sớm, bên cạnh Phó tổng, cũng chỉ có thái thái mà thôi.

Trợ lý Nghiêm thông minh, rất nhanh đoán được nhất định là thái thái thích, cho nên Phó tổng mới gọi cuộc điện thoại này.

"Phó tổng, loại xe này có vài loại màu sắc, thái thái thích loại nào hơn ạ?"

Lần này Phó Tế Thư không hỏi Lê Tô, mà hào khí nói: "Những màu sắc thích hợp với nữ sinh, đều mang đến hết đi."

Lê Tô ho khan hai tiếng: "Ta cũng không phải bạch tuộc, cùng một loại mà muốn nhiều chiếc như vậy làm cái gì."

Phó Tế Thư trầm mặc một cái chớp mắt, "Có màu đỏ không?"

"Không có, nhưng có màu cam dung nham, gần với màu đỏ nhất."

Phó Tế Thư quyết định: "Vậy thì màu này."

Hắn nhìn nhìn thời gian, "Trong vòng một giờ phải giao đến."

Vừa vặn có thể kịp lúc Lê Tô đi làm.

Lê Tô lúc này mới tạm hài lòng, rồi tiện tay ném một vật cho Phó Tế Thư.

Phó Tế Thư cúi đầu vừa thấy, phát hiện ra đó là một cái bùa hộ mệnh, mặt chính là "Khỏe mạnh bình an", mặt sau là "Phổ độ chúng sinh".

"Hai ngày trước đi lên núi, tiện tay cầu, lão hòa thượng nói là đã khai quang, coi như là cầu cái tâm an, xem như là đáp lễ ngươi tặng ta xe."

Lê Tô như một con công kiêu ngạo, còn muốn cường điệu là tiện tay, mà không phải cố ý, nếu không lộ ra nàng là kẻ nịnh hót.

Phó Tế Thư lại khẽ cười thành tiếng, năm ngón tay thu lại, đem bùa hộ mệnh cẩn thận bỏ vào người mình.

"Phó thái thái đặc biệt vì ta cầu, ta tự nhiên là muốn mang theo bên người, không phụ một mảnh dụng tâm của ngươi."

Lê Tô cường điệu: "Không phải cố ý, là thuận tay!"

"Như nhau thôi, tóm lại đều là vì ta cầu, ta hiểu được."

Ngươi hiểu cái đầu ấy!

Tuy rằng Lê Tô giọng nói lạnh như băng, nhưng khi bị nam nhân dùng ánh mắt ôn hòa mỉm cười nhìn chăm chú, lại khó hiểu mà hai lúm đồng tiền nóng lên.

"Ngươi ngủ tiếp đi, ta phải đi quay phim rồi."

Mặc dù Lê Tô kỳ thật chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, trong giới giải trí không có tiếng tăm gì.

Bởi vì nguyên chủ ban đầu là vì nam chủ mà vào giới giải trí, dựa vào một bầu nhiệt huyết với nam chủ, vì có thể đóng vai đối thủ với nam chủ, nhân vật rác rưởi gì cũng nhận.

Hơn nữa bởi vì không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn càng thêm tệ hại.

Theo như lời của cư dân mạng, chính là uổng phí gương mặt mỹ nhân lãnh diễm được ông trời ưu ái.

Khi Lê Tô đã ăn xong điểm tâm, quản gia lại đây đưa chìa khóa xe.

"Thái thái, xe mới của ngài đến rồi, đang đỗ ở bên ngoài, ngài có thể đi ngay hôm nay."

Quả nhiên có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, trong vòng một giờ giao hàng tới cửa, cho một lời khen ngợi.

Lê Tô mang giày cao gót, đi ra ngoài liền nhìn thấy chiếc Xiaomi SU7 màu cam dung nham kia, quả nhiên rất ngầu, thích hợp cho nữ sinh lái.

Nàng chụp hai phát chiếc xe tách tách, rồi gửi cho Mạnh Đường.

Bánh bơ: Chồng bệnh mua cho, hai ta tỷ muội cùng một mẫu xe, lái ra ngoài nhất định ngầu lòi khắp phố.

Mà khi Lê Tô đeo kính đen, chân đạp chân ga lên đường, thì Phó Tế Thư đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xem chiếc xe điện màu cam kia dần dần biến mất trong tầm mắt.

Hắn không có ngủ lại, mà đi lên tầng áp mái.

Đây là một căn phòng có khóa mật mã, toàn bộ Phó gia chỉ có hắn có thể mở ra.

Mở khóa xong, trong lầu các tối om, chỉ có ánh đèn trắng u ám phát ra.

Bên trong là từng dãy giá, mà nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện trên những chiếc giá này trưng bày các lọ thủy tinh lớn nhỏ khác nhau.

Mà chiếc lọ thủy tinh trong suốt lớn nhất, thì sừng sững ở vị trí trung tâm, hàng trăm con bướm với màu sắc khác nhau bị nhốt ở trong đó, nhẹ nhàng bay lượn.

Phó Tế Thư đem lá bùa hộ mệnh nắm trong lòng bàn tay, cất vào một chiếc lọ thủy tinh trống không.

Ngón tay trắng bệnh trạng, dán lên trên bình, mắt kính phản quang ra màu sắc sâu thẳm, khóe môi nhếch lên.

"Thật ngoan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play