Khóe môi Tống Quan Đình cong lên.

Hắn phát hiện tiểu thê tử nhà mình rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ một chiếc xe mới hơn hai mươi vạn, vậy mà khiến nàng vui mừng đến không ngậm được miệng.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Mạnh Đường, người vừa mới nhận được xe mới, chợt nhớ đến chuỗi vòng Tỳ Hưu bằng gỗ tử đàn lá nhỏ mà nàng đã xin miễn phí ở chùa miếu nọ.

Nàng tỉnh sớm, hiếm khi thấy Tống Quan Đình vẫn còn đang say giấc.

Mạnh Đường liếc mắt thăm dò, xác định Tống Quan Đình chưa tỉnh giấc, nàng mới lén lút lấy chuỗi vòng phật châu từ trong túi ra.

Khua khoắng tay trước mặt Tống Quan Đình một lúc, cuối cùng vì tay trái của hắn có đồng hồ, nên nàng đành xỏ chuỗi vòng vào tay phải hắn.

Khi Mạnh Đường vừa xuyên đến, đúng vào đêm động phòng hoa chúc cùng Tống Quan Đình.

Điều khiến nàng ấn tượng sâu đậm nhất chính là đôi bàn tay này của hắn, hoàn toàn có thể đi làm người mẫu tay.

Trắng nõn thon dài, tựa như từng khúc trúc xanh được tỉa tót hoàn mỹ, cầm trong tay lại giống như một khối ngọc lạnh.

Mạnh Đường sợ đánh thức người, cho nên cẩn thận xỏ vòng, thậm chí còn nín cả thở.

Hoàn toàn không chú ý, ngay khi nàng vừa xỏ vòng lên, Tống Quan Đình đã tỉnh lại.

Tống Quan Đình quanh năm mất ngủ, cũng chỉ sau khi kết hôn, cùng Mạnh Đường chung chăn chung giường, mới không cần dùng đến thuốc để ép mình vào giấc ngủ.

Nhưng cho dù tình hình đã tốt hơn nhiều, hắn vẫn ngủ rất thiển, rất dễ tỉnh giấc.

Lúc vừa mở mắt, trong mắt Tống Quan Đình hiếm khi có vài tia mờ mịt.

Nhưng khi nhìn thấy chuỗi vòng phật châu đang xỏ vào tay mình, cùng với dáng vẻ tiểu thê tử cẩn thận, sợ đánh thức hắn, hắn liền đoán được đây là niềm vui bất ngờ mà tiểu thê tử chuẩn bị cho hắn.

Cái lạnh giá trong mắt Tống Quan Đình trong nháy mắt tan biến, tựa như băng tuyết tan, vạn vật hồi sinh, thay vào đó là ánh sáng nhu hòa, lấp lánh.

Xỏ vòng thành công, chuỗi hạt vừa vặn treo nơi xương cổ tay, tăng thêm cho bàn tay Tống Quan Đình một loại cấm dục mê người.

Giống như một vị cao tăng tu hành ngàn năm, chỉ còn một bước nữa là có thể đắc đạo phi thăng.

Mạnh Đường gật đầu hài lòng.

Ánh mắt nàng quả nhiên tốt, tựa như chuỗi vòng này được làm riêng cho Tống Quan Đình vậy—nào ai nói đồ tiện nghi là không tốt!

Huống chi đây là thứ nàng không tốn một xu nào có được, quá hời!

"Mua khi nào vậy?"

Thanh âm trong trẻo, dường như còn mang theo ý cười ấm áp, bất chợt vang lên, dọa Mạnh Đường giật nảy mình.

Quay đầu lại, thấy Tống Quan Đình đang dùng đôi mắt đen láy như mực nhìn nàng.

Phản chiếu bóng hình nàng trong đôi ngươi ấy, ngưng tụ thành một hình ảnh nho nhỏ, tạo cho người ta ảo giác rằng trong mắt hắn chỉ có thể chứa đựng mình nàng.

"Chàng tỉnh từ lúc nào vậy, không nói không rằng, dọa ta giật cả mình."

Mạnh Đường vỗ ngực, trách móc liếc hắn một cái.

Tống Quan Đình ngồi dậy, nâng tay, chuỗi vòng phật châu theo động tác của hắn mà trượt về phía trước, những hạt châu màu tím mượt mà, càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn.

"Vừa tỉnh."

Hắn đương nhiên sẽ không nói, hắn đã sớm tỉnh, hơn nữa còn nhìn toàn bộ quá trình tiểu thê tử lén lút đeo chuỗi vòng phật châu này cho hắn.

"Hai ngày trước đi sưu tầm dân ca ở vùng núi, thấy chuỗi vòng phật châu này trong chùa, cảm thấy rất hợp với khí chất của chàng, nên mua luôn, coi như là quà đáp lễ chàng tặng xe cho ta ngày hôm qua."

Mạnh Đường cong đôi chân trắng nõn, ngồi bên mép giường, nghiêng đầu dùng đôi mắt hạnh long lanh như chứa đầy sao trời nhìn hắn, trong mắt là ý cười mong đợi được hắn khen ngợi.

"Chàng thích không?"

Tống Quan Đình dường như cũng bị lây nhiễm bởi ý cười trong đôi mắt nàng, giọng điệu rõ ràng vui vẻ đáp một tiếng: "Ta là loại khí chất gì?"

"Bề ngoài cấm dục cao lãnh, kỳ thật lại muộn tao cầm thú."

Tống Quan Đình gõ nhẹ lên trán nàng, "Nàng rất giỏi đối đáp tinh tế."

Người làm công tác văn hoá mà, bình thường thôi.

Mạnh Đường vừa định ngủ một giấc, lại bất ngờ bị nam nhân vươn tay giữ lấy cổ tay.

Kéo mạnh về phía trước, nàng đâm đầu vào lòng hắn.

Không đợi Mạnh Đường kịp phản ứng, thân hình cao lớn của Tống Quan Đình bao phủ xuống một bóng đen, gần như bao trùm hoàn toàn thân hình nhỏ nhắn của nàng.

Dù sao cũng đã ngủ cùng nhau nhiều lần, cái gọi là quen tay hay việc, Mạnh Đường đã có thể rất nhanh từ lời nói và hành động của Tống Quan Đình, hiểu được hắn muốn làm gì.

Vừa thẹn vừa bực nói: "Sáng sớm tinh mơ, chàng đói khát như thế không tốt đâu? Huống chi chàng quên bảy giờ còn có cuộc họp buổi sáng sao, Tống tổng chưa từng đi trễ?"

Lừa của đội sản xuất cũng không chịu khó bằng Tống Quan Đình, Mạnh Đường thậm chí còn nghĩ, trừ đi công tác, kết hôn, cùng với ngày hôm qua nàng bị bệnh ra, hắn hẳn là chưa từng vắng mặt buổi họp nào.

Chân chính đem tinh thần trâu ngựa phát huy đến cực hạn, bảo sao hắn giàu.

"Tống thái thái tặng ta một món quà, ta nên lễ thượng vãng lai."

Mạnh Đường: "... Không cần phải."

Tống Quan Đình giả điếc: "Rất có ích lợi? Tốt."

"Tốt cái đầu chàng..."

Mọi lời nói đều bị bao phủ trong nụ hôn dày đặc.

Vốn dĩ vì tối qua không được tắm rửa mà bực bội, sáng sớm lại bị Tống Quan Đình làm cho ra một thân mồ hôi.

Niêm hồ hồ khiến cho Mạnh Đường tức giận đến mất khôn, há miệng cắn một cái lên gáy Tống Quan Đình.

Tống Quan Đình khẽ rít lên một tiếng, ngón tay như trả thù, ấn lên đuôi mắt ửng hồng của nàng.

Nhưng lực đạo không mạnh, càng giống như một loại tán tỉnh.

"Giống chó, không vui liền cắn, hả?"

Mạnh Đường trừng hắn, "Bạch nhật tuyên dâm, mặt người dạ thú."

Tống Quan Đình lại rơi xuống một nụ hôn, rất nhẹ, như gió thoảng, lại mang theo một loại lưu luyến khắc chế khó hiểu.

"Vậy thì đừng tùy tiện câu dẫn ta."

Ai câu dẫn chàng, cẩu còn chả thèm, đừng có ngậm máu phun người!

Mạnh Đường mệt đến không muốn động, may mà ban ngày, thêm còn phải làm việc, Tống Quan Đình không giống như buổi tối, không biết mệt mỏi.

Lúc nàng buồn ngủ đến mức muốn ngủ lại, thì cảm giác được cổ mình như bị muỗi chích.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tống Quan Đình đã vang lên bên tai.

"Ngủ thêm một chút đi."

*

Văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Bách Thế.

Trợ lý Chu vừa đến đã phát hiện, hôm nay Tống tổng dường như mặt mày hớn hở, tâm trạng rất tốt.

Giống như, rõ ràng không hài lòng với phương án mới sửa đổi, nhưng lại hiếm khi không gọi đám quản lý cấp cao lên mắng xối xả.

Mà là đưa phương án cho trợ lý Chu, lúc nâng tay, chuỗi vòng phật châu ở tay phải trượt về phía trước hai tấc, vừa vặn để cho trợ lý Chu nhìn thấy rõ ràng.

"Tống tổng, chuỗi vòng phật châu này của ngài..."

Trợ lý Chu vừa định hỏi Tống Quan Đình tại sao bỗng nhiên lại đeo loại trang sức này, dù sao hắn luôn theo đuổi phong cách tối giản sang trọng, trên tay chỉ đeo đồng hồ, ngay cả nhẫn cưới cũng bị cất trong ngăn kéo ăn bụi.

Nhưng hôm nay lại khác thường đeo chuỗi vòng phật châu, hơn nữa nhìn tỉ lệ hạt châu này, chính là loại rất bình thường, giống như loại sản phẩm hạng hai mua một tặng một giá mười đồng trên đường.

Tống tổng sao lại đeo loại hàng tiện nghi rẻ tiền này?

Ánh mắt Tống Quan Đình nhìn qua, hắn không nói gì, song suy nghĩ của người bề trên này, lại vô hình khiến cho trợ lý Chu phải sửa lại lời nói:

"Thật đẹp, kiểu dáng vô cùng đặc biệt, ngài mua ở đâu vậy ạ?"

Tống Quan Đình như hài lòng với câu trả lời này của trợ lý Chu, thu hồi ánh mắt, lại nhìn xuống chuỗi vòng phật châu, con ngươi lạnh nhạt thường ngày dường như cũng dịu đi trong nháy mắt.

"Nàng tặng."

Lời ít mà ý nhiều, khiến trợ lý Chu nhất thời thông suốt: "Thì ra là thái thái tặng, thái thái có mắt nhìn thật, ngài vừa đi công tác về, thái thái liền chuẩn bị quà cho ngài, thái thái trong lòng nhất định luôn nghĩ đến ngài."

Tống Quan Đình thần sắc chậm rãi, buông bút máy xuống, "Chuẩn bị xe."

Hôm qua khảo sát thực địa, sửa đến hôm nay.

Trợ lý Chu lúc Tống Quan Đình đứng dậy nhìn thấy gì đó, cầm ra một miếng băng dán đưa qua, muốn nói lại thôi.

"Tống tổng, hay là ngài... che cổ lại một chút?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play