“Tiểu Hựu Tử, nhà chú Lục rất giàu có. Nếu con đi theo chú ấy, biết đâu sau này con có thể nói chuyện được.”

Viện trưởng mỉm cười nhìn tôi và nói.

“Này, đừng khóc, chú ấy đang nhìn đấy!”

Bà vội vàng lau nước mắt cho tôi, sợ rằng người đàn ông giàu có mặc vest trước mặt sẽ chê bai tôi.

Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén, rồi dùng giọng điệu ra lệnh:

“Con bé này là Tống Hựu? Vậy thì nó đi.”

“Ba ngày sau, tôi đến đón nó.”

Nghe vậy, tôi hoảng sợ, siết chặt lấy áo viện trưởng, lắc đầu liên tục như cái trống lắc.

“Tiểu Hựu Tử, hôm nay con sao vậy?”

Bà ngồi xuống, xoa đầu tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Xin lỗi ông Lục, hôm nay con bé không hiểu sao lại như vậy, bình thường nó không sợ người lạ đâu.”

Viện trưởng không để ý đến phản ứng của tôi mà quay sang trò chuyện với người đàn ông cao quý kia.

“Cô ấy không muốn đi, các người mù hết rồi à, không nhìn ra sao?”

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, kéo tôi ra phía sau.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng đôi mắt Trần Tự vẫn lạnh lùng như thế, chỉ là ánh nhìn lúc này lại có chút hung dữ mà tôi chưa từng thấy.

Kiếp trước, cậu ấy cũng phản ứng như vậy.

Chỉ là tôi từng nghĩ rằng cậu ấy ghét tôi, không muốn tôi có một người cha giàu có như thế.

Dù sao thì cậu ấy cũng rất hung dữ, mỗi lần tôi đến gần đều bị đẩy ra xa, còn thường xuyên mắng tôi ngốc nghếch.

Nhưng tôi không ngờ, chính con người này lại sẵn sàng hy sinh tính mạng vì tôi.

“Thằng nhóc ranh con ở đâu đến, lo chuyện bao đồng?”

Người đàn ông kia lườm Trần Tự bằng ánh mắt đầy chán ghét, sau đó ra hiệu cho vệ sĩ kéo cậu ấy ra.

“Tránh ra!”

Trần Tự hét lên bằng giọng non nớt, cơ thể gầy gò càng che chở tôi chặt hơn, ánh mắt lạnh như băng.

“Các người nhầm rồi, tôi mới là Tống Hựu.”

Đúng lúc bầu không khí căng thẳng, một giọng nói trẻ con vang lên.

Tôi ngẩn người.

Cô bé này là Lâm Quỳ, người bắt nạt tôi nhiều nhất trong cô nhi viện. Vừa nãy chính cô ta cũng là người tìm ra tôi trong rừng.

Nhưng tại sao cô ta lại nói mình là tôi?

“Tiểu Quỳ, con đang nói gì vậy? Mau quay lại!”

Viện trưởng lớn tiếng quát, vội vàng chạy đến muốn bịt miệng cô bé.

“A! Sao con lại cắn người thế này!”

Lâm Quỳ giãy ra khỏi tay viện trưởng, chạy đến bên người đàn ông kia.

“Chú ơi, cháu muốn nói với chú vài câu. Cháu mới là người chú đang tìm.”

Người đàn ông nghe vậy, nhướn mày, có chút bất ngờ, nhưng cũng hơi bực bội. Tuy nhiên, cảm xúc đó chỉ thoáng qua.

Ngay giây sau, ông ta lại nhìn Lâm Quỳ bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Ồ, vậy sao?”

Hai người vào phòng nói chuyện vài phút, sau đó người đàn ông lạnh nhạt cất lời:

“Viện trưởng Tống, tôi sẽ đưa cô bé này đi.”

Viện trưởng sững sờ.

“Cô bé đó không phải Tống Hựu, nó là Lâm Quỳ. Ngài không phải đã chỉ đích danh muốn nhận Tống Hựu sao?”

“Tống Hựu rất ngoan, chỉ là không thể nói chuyện từ nhỏ, ngài có thể chữa cho con bé…”

“Đủ rồi! Bà đang dạy tôi làm việc à?”

Nghe vậy, viện trưởng cúi đầu, sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám nói thêm gì.

Ngay sau đó, người đàn ông lái chiếc xe sang trọng rời đi.

“Trần Tự, đừng để Lâm Quỳ đi! Mau khuyên cô ấy đi, bình thường cô ấy nghe lời cậu nhất.”

Tôi kéo Trần Tự, gấp gáp dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Cậu ấy nhìn tôi một cái, không nói lời nào, quay người rời đi.

Trong cô nhi viện, chỉ có viện trưởng và Trần Tự hiểu ngôn ngữ ký hiệu của tôi, nhưng viện trưởng chẳng hề quan tâm, chỉ cho rằng tôi đang nói nhảm.

Bất lực, tôi tìm đến Lâm Quỳ.

“Đừng đi! Hắn ta không phải người tốt, sẽ rất nguy hiểm!”

Tôi viết lên giấy, nhưng Lâm Quỳ chỉ lạnh lùng nói tôi đang lừa cô ta.

“Tránh ra! Tôi ghét cậu, không muốn nghe cậu nói chuyện.”

“Cậu chỉ ganh tị vì tôi sắp có một người cha giàu có!”

Cô ta tức giận đẩy mạnh tôi xuống đất, như thể tôi là một kẻ xấu xa độc ác.

Đầu gối trắng nõn của tôi bị mài trầy, máu rỉ ra ngoài.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu có sao không? Tôi không cố ý!”

Giây tiếp theo, Lâm Quỳ vội vàng kéo tôi dậy, không ngừng xin lỗi.

Tôi sững sờ.

Rõ ràng giây trước cô ta còn dữ dằn, vậy mà giây sau đã như biến thành người khác.

“Lâm Quỳ, cậu đang làm gì vậy?”

Giọng nói lạnh lùng của Trần Tự bỗng vang lên. Cậu ấy bước tới, kéo tôi ra phía sau, trong giọng nói ẩn chứa sự giận dữ.

“Thì ra là vậy… Suýt chút nữa tôi quên mất, Lâm Quỳ chỉ chịu cúi đầu trước một người duy nhất—đó là Trần Tự.”

Nhưng hôm nay, Lâm Quỳ có gì đó rất kỳ lạ.

Bình thường, cô ta đã sớm nhào vào lòng Trần Tự rồi.

Nhưng hôm nay, cô ta chỉ đứng đó nhìn cậu ấy chằm chằm.

Càng kỳ lạ hơn, ánh mắt cô ta khi nhìn Trần Tự lại thoáng qua một tia quỷ dị.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play