Văn án:
Sau khi tôi cắt cổ tay tự sát, một tiếng thét chói tai vang lên bên tai tôi.
Người đứng trước mặt tôi gào lên với giọng khóc: “Tống Hựu! Cậu dám chết à? Cậu dám chết sao? Mạng sống của cậu là do anh ấy đổi mạng lấy, cậu có quyền gì mà chết?”
Tôi đã không nghe rõ cô ấy nói gì nữa, cũng không có phản ứng gì.
Dù có nghe được thì tôi cũng không thể đáp lại, vì tôi là một người câm.
Ai cũng biết, cô tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn kia là một người câm.
Nhưng họ không biết, thực ra tôi chẳng phải tiểu thư gì cả, mà chỉ là một vật thí nghiệm còn không bằng cả súc vật.