Thẩm Đại Cường vẫn thuyết phục Lưu Nguyệt hết lời, đạo lý đúng thật là đạo lý như vậy mà bà cứ phiền lòng mãi. Nói không chừng sau này biết Tiểu Diệp không gặp bất cứ vấn đề gì, chẳng phải mình đang tự chuốc buồn bực vào thân sao?
Vì thế nên chuyện này cứ như thế mà đi qua.
Hai ngày nay Thẩm Thính Hồng phát hiện hành động Diệp Thận Ngôn rất kỳ lạ, cho rằng Diệp Thận Ngôn bị động kinh nên cô cứ trốn tránh bất cứ lúc nào có thể.
Mấy ngày cứ trôi qua như vậy, người ở huyện thành lại tới.
Đó là một người lãnh đạo tới thăm anh hùng. Thật ra đến đây chủ yếu chỉ để xem Diệp Thận Ngôn đã hồi phục đến đâu. Dù trước đó họ đã cho tiền nhưng lại không nghĩ đến việc tất cả dân quê giống nhau đều không có tem phiếu nên dù họ có tiền thì chẳng có cách nào để đi mua đồ đạc. Vì vậy nên lãnh đạo lại tặng thịt.
Lưu Nguyệt ngẩn ngơ nhìn mười cân thịt ba chỉ nạc mỡ đan xem và cả móng giò các loại.
"Lãnh đạo, lãnh đạo, không phải trước đó đồng chí đã đưa tiền cho chúng tôi rôi sao? Bây giờ không nhất thiết phải đưa nhiều đồ như vậy đâu." Lưu Nguyệt nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play