Hàn Cần cúi đầu một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, mặt tràn đầy ý hận, "Thẩm Thính Văn, rốt cuộc tôi thua kém Thẩm Thanh Thanh ở điểm nào? Cô ta chỉ là một con nhà quê, làm gì có cửa so sánh với tôi? Tôi là người thành phố, được tôi để ý là phúc khí của anh rồi đấy!"
"Đồng chí Hàn Cần, tư tưởng giác ngộ của cô thực sự có vấn đề, là con gái thì phải biết yêu và trân trọng lấy bản thân mình, tuỳ ý vu khống cho người khác là ý gì đây? Hơn nữa, lãnh đạo đều nói công nông là người thân một nhà, dựa vào cái gì mà cô được khinh thường người nhà nông chúng tôi? Cô có ý kiến gì với quyết sách của lãnh đạo sao?" Thẩm Thính Hồng ép hỏi nói.
Ở niên đại này, chỉ cần chụp mũ là không có ai không sợ cả.
Sắc mặt Hàn Cần trắng bệch, cái mũ này quả thật quá lớn, còn là ở trước mặt công an nữa chứ. Nếu lỡ bị bắt đi, liệu cô ta còn sống nổi nữa không?
"Cô đừng nói tâm bậy tâm bạ, tôi không có ý đó đâu!"
"Có ý tứ đó hay không thì cô là người rõ nhất, trước đây chúng tôi đã không nói gì rồi, hành vi này của cô là một loại tác phong bất chính. Chú đại đội trưởng, tụi nhỏ đi học trong trường tiểu học đều là hy vọng của thôn chúng ta sau này. Tác phong như đồng chí Hàn Cần, thật sự không thích hợp tiếp tục làm ở trường tiểu học thôn.
Sở dĩ Thẩm Vệ Quân không nói lời này chính là vì hiện giờ Thẩm Thanh Thanh đang hẹn hò với Thẩm Thính Văn, nếu nói không khôn khéo thì mọi người có thể bảo Thẩm Vệ Quân đang làm hành động quân báo tư thù. Mà lời nói của Thẩm Thính Hồng nhận được sự tán đồng rất lớn từ phía các vị phụ huynh, có rất ít người chịu chi cho con mình đi học, đứa trẻ nào có thể đi học mà không phải là bảo bối của gia đình chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play