"Cô đừng muốn xem náo nhiệt ở đây, Ni Nhi đã hiếu kính cho chúng tôi một thùng sữa mạch nha, cô có biết sữa mạch nha là gì không hả? Còn có loại đường được yêu thích nữa, chúng tôi cũng bất động, dù sao cũng nhìn được đó đều là đồ chất lượng.' Tuy thỉnh thoảng bà nội Thẩm sẽ có phần hơi so đo một chút nhưng bà lão vẫn có thể nhìn rõ đâu là đúng, đâu là sai.
Nói như vậy, ngay cả bà lão cũng bị thuyết phục, phải không? Những thứ đó rất đắt tiền, mặc dù xem như đã lấy đi rất nhiều thứ, nhưng chưa chắc đã đắt băng của bà lão.
"Chậc chậc... Sữa mạch nha hả? Nó có vị gì vậy?" Trương Đại Chuỷ cũng thấy thèm, loại sữa mạch nha này chỉ là đồ vật có thể liếc nhìn từ xa ở Cung Tiêu Xã, trong lòng bà ta ghen tị muốn chết rồi.
Tại sao Thẩm Thính Hồng lại có cái bản lĩnh đấy, tuỳ tiện cứu người thế mà là một nhân vật lớn. Chậc chậc, giờ còn có một danh ngạch công việc và nhiều đồ tốt như vậy, thì làm sao mà không ghen ghét cho được?
"Tôi uống ngon là được rồi, nói thì chắc gì cô đã hiểu!" Bà nội Thẩm nói.
Thật ra, làm sao bà lão dám uống sữa mạch nha nhưng bà cứ thích nói vậy đấy. Đồ vật quý giá thế thì uống không thể không ngon được, vậy xem như bà lão không nói dối, hơn nữa Trương Đại Chuỷ đã được uống qua thứ này bao giờ đâu mà biết mùi vị của nó.
"Tấm tắc..." Trương Đại Chuỷ chép chép miệng, sau đó tiếp tục thành thật đi làm công. Không có cách nào khác, thật sự là ghen tị đến chết, bà ta chỉ sợ nếu mình cứ hỏi tiếp thì lát nữa sẽ bám đuôi bà Thẩm về nhà để uống thử sữa mạch nha xem sao mất. Đương nhiên, người ta sẽ không cho bà ta thử, cuối cùng người khó chịu không phải là mình sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play