"Cảm ơn tiểu đồng chí, cháu có tâm nhưng chúng tôi phải trở vê ngay lập tức, cái gì cũng không cần."
Nhìn những quả trứng luộc mà Thẩm Bích Liên đưa lên cửa sổ xe, có vài quả, đây hẳn là những thứ rất quý giá đối với người dân nông thôn.
"Mọi người cứ nhận đi, không có gì đâu!" Thẩm Bích Liên nói, mặt có chút đỏ, cô ta đã ở đây lâu thế rồi. Nếu bọn họ không chịu nhận đồ của cô ta thì đúng thật là xấu hổ.
Mọi người đều liếc nhìn nhau nhưng nghĩ đến người trước mặt này là chị họ của Thẩm Thính Hồng, cuối cùng họ đành phải nhận lấy rồi từng người cảm ơn một.
Thẩm Bích Liên lại muốn nói gì đó nhưng mấy người Phương Thịnh đã nhanh chóng tạm biệt rời đi. Thẩm Bích Liên trợn tròn mắt, cô ta đang định hỏi xem Phương Thịnh có thể sắp xếp cho mình một công việc được hay không, tại sao họ lại rời đi nhanh thế?
Khi Thẩm Bích Liên trở vê nhà, Trương Tố Cầm đã phát hiện ra nhà bị thiếu vài quả trứng.
Thứ này là vật báu của gia đình, vì vậy bình thường Trương Tố Cầm không dám lấy ra ăn. Đại đa số đều đổi tiền ở trạm thu mua hoặc dùng để đổi máy đồ linh tinh như kiểu muối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT