Thấy vậy Trương Tố Cầm lập tức cảm thấy lúng túng, làm sao mà bà ta không biết tình hình làm việc của nhà mình được. Sở dĩ nói thế là vì bà ta thấy lượng thức ăn ít như vậy sẽ không đủ ăn nên mới nói càn, có khi bọn họ ngại phiền phức sẽ cho mình thêm một ít lương thực.
Ai mà ngờ được Thẩm Vệ Quân lại nổi giận, dù Trương Tố Cầm có khốn nạn đến đâu thì bà ta cũng chẳng dám chọc giận Thẩm Vệ Quân. Rốt cuộc đại đội trưởng là người câm mạch máu của họ, bất kỳ ai cũng không ngu ngốc đến mức làm như thế.
Thẩm Đại Lực lườm bà vợ của mình một cái, Tốt nhất là bà câm miệng vào, đừng nói thêm gì nữa."
Thẩm Thính Hồng chứng kiến cảnh này từ xa cũng tấm tắc bảo lạ, người bác cả này của cô cũng được coi là một thần nhân, ông ta đảm đương vai trò mũi tên xanh cũng không tệ. (Mũi tên xanh: cùng một hệ với trà xanh, chỉ người đàn ông không biết xấu hổ còn kiêu ngạo.
Lúc trước Trương Tế Câm mở miệng chẳng thấy ông ta ngăn cản, đến lúc Thẩm Vệ Quân sắp phát hỏa mới lên tiếng, đúng là có ý tứ cực kỳ.
"Vệ Quân, cậu đừng để trong lòng, chẳng qua là bà vợ tôi không biết ăn nói, đại khái là vì thấy trong nhà không còn bao nhiêu đồ ăn nên bà ấy mới lo lắng mọi người ăn không đủ no thôi." Thẩm Đại Lực ăn nói cũng tương đối khéo léo.
Phàm là người hơi khôn khéo một chút, sao có thể không biết Thẩm Đại Lực đang nghĩ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT