Trong một dự án trước đây mà anh Lý phụ trách, phần hậu kỳ lồng tiếng kéo dài suốt một tháng. Nhờ ngoại hình xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào, Khương Trĩ Nguyệt nhanh chóng hòa nhập và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các nhân viên trong phòng thu.

Đặc biệt là với anh Lý, người rất yêu thích những giọng nói có tính biến hóa cao. Dù Khương Trĩ Nguyệt chưa từng qua đào tạo chính quy về kỹ thuật lời thoại hay nhịp thở, anh Lý vẫn kiên nhẫn hướng dẫn cô.

Tuy nhiên, ở lâu với anh, bản chất thật của anh cũng dần lộ ra.

Anh Lý vừa độc miệng vừa khó tính, chỉ cần có sai sót, chắc chắn sẽ bị anh mắng đến mức không biết đường chui vào đâu.

Cô gái trẻ ngồi bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh, đôi mắt đỏ hoe. Cô rụt rè nhìn sắc mặt anh Lý, khẩn cầu: "Đạo diễn Lý, cho em thêm một cơ hội nữa đi ạ."

Anh Lý gọi trợ lý đến, đưa kịch bản ngắn gọn cho Khương Trĩ Nguyệt. Lần này vẫn là vai cô em gái, nhưng nhân vật này lại là một cô em bướng bỉnh, không chịu nghe lời. Cảnh thử vai là một cuộc cãi nhau với anh trai, yêu cầu giọng phải mạnh mẽ đến mức khiến cả hộp sọ rung lên.

Khương Trĩ Nguyệt đứng bên cạnh luyện tập lời thoại, chờ đến khi hai diễn viên lồng tiếng vai nam nữ chính rời khỏi phòng thu, cô âm thầm điều chỉnh lại tâm trạng rồi đẩy cửa bước vào.

Khương Trĩ Nguyệt rất hiếm khi cãi nhau với anh trai Khương Biệt đến mức đỏ mặt tía tai. Thường thì giữa chừng, Khương Biệt sẽ tự động thoát khỏi phòng chat.

Lần đầu thử vai, cô chưa nắm bắt đúng cảm xúc. Anh Lý ra hiệu bằng tay, bảo cô điều chỉnh tâm trạng rồi làm lại lần nữa.

Khương Trĩ Nguyệt nhắm mắt, trong đầu hiện lên một hình ảnh:

Khương Biệt sắp kết hôn, nhưng anh không có tiền. Gia đình phá sản, vậy mà anh lại cố chấp muốn bán cô để đổi lấy tiền.

Trên sân ga tàu hỏa, bọn buôn người trói tay cô, kéo cô lên xe. Trong khi đó, Khương Biệt đứng trên sân ga, tay đếm từng tờ tiền!

Hơi thở của Khương Trĩ Nguyệt dồn nén, như tụ lại nơi đỉnh đầu. Cô mở bừng mắt, giọng nói mang theo sự chất vấn đầy phẫn uất xen lẫn tiếng nghẹn ngào kìm nén.

Anh Lý không ngờ cảm xúc của cô lại bùng nổ đột ngột như vậy, đứng trong phòng điều khiển mà suýt nữa rơi nước mắt: Đây đúng là học trò xuất sắc mà anh đã đào tạo!

Buổi thử vai kết thúc, anh Lý lập tức quyết định chọn Khương Trĩ Nguyệt. Trợ lý liếc nhìn cô gái đứng phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Lý, đây là người phó đạo diễn giới thiệu đến, nếu gạt cô ấy đi thì không hay lắm."

Anh Lý qua loa đáp: "Vậy cậu xem có vai quần chúng nào không thì sắp xếp cho cô ấy."

Buổi thu âm chính thức dự kiến sẽ diễn ra vào tháng 12. Khi ký hợp đồng, Khương Trĩ Nguyệt để ý thấy mức thù lao lần này cao gấp đôi so với dự án trước.

Anh Lý giải thích: "Bộ phim này là dự án lớn, thù lao của em, anh tuyệt đối không để thiệt."

Khương Trĩ Nguyệt ký xong, vẻ mặt mang theo chút do dự và ngập ngừng. Cô nói: "Anh Lý, tất nhiên em biết anh sẽ không để em thiệt thòi." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nói đến đây, cô bẽn lẽn giơ hai ngón tay chạm vào nhau, làm động tác vừa tội nghiệp vừa đáng yêu: "…Chỉ là, anh có thể ứng trước cho em một chút được không?"

Anh Lý đang hít một hơi thì bỗng khựng lại. Anh nhướng mày hỏi: "Hết tiền rồi à?"

Khương Trĩ Nguyệt đúng là đang rỗng túi, số tiền trong tài khoản chỉ đủ cầm cự thêm một tuần.

Anh Lý cười đầy ẩn ý, ngón tay kéo chiếc túi xách đang vắt trên khuỷu tay cô, sau đó lại cầm lấy chiếc vòng tay của cô: "Túi ba nghìn, vòng tay năm nghìn, còn em—"

Khương Trĩ Nguyệt khoanh tay trước ngực, làm tư thế phòng thủ: "Đừng có giỡn với em, không có cửa đâu."

Anh Lý chậc lưỡi: "Ngoại trừ em, thì trên người em cái gì cũng đáng giá."

Khương Trĩ Nguyệt không biết nói gì thêm, chỉ đành giơ tay giả vờ phủi bụi không tồn tại trên quần áo, giữ lại chút tự tôn cuối cùng, ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng thu.

Chạy vội đến quán lẩu, hàng người xếp trước đó đã vơi đi hơn một nửa. Đúng 2 giờ 5 phút, bốn cô gái cuối cùng cũng bước vào quán và ngồi xuống.

Lục Kiều Kiều là một cô gái điển hình miền Nam, chuẩn bị hai đĩa nước chấm, trên lớp sốt mè có một tầng dầu ớt đỏ rực.

Trong không khí tràn ngập mùi cay nồng của gia vị, nồi lẩu cay bắt đầu sôi ùng ục, trưởng phòng ký túc xá đã nhanh tay bỏ thêm vài lát thịt cừu vào nồi.

Khương Trĩ Nguyệt vẫn chưa chuẩn bị nước chấm, cô bước đến quầy bày bát đĩa, ngồi xuống để tìm đồ.

Bên cạnh cô là vài nam sinh cao lớn, cô cố gắng hạ thấp trọng tâm cơ thể. Ngay khi ngón tay cô sắp chạm vào đống bát đĩa, một đôi chân thô kệch bất ngờ lao tới.

Người kia cũng không ngờ phía sau mình có người, cơ thể đẫy đà loạng choạng, chiếc khay trên tay nghiêng hẳn một góc 90 độ, và sốt mè trong khay "bốp" một tiếng đáp thẳng lên đỉnh đầu cô gái.

Khương Trĩ Nguyệt sững người, cảm giác lạnh buốt từ mái tóc lan dần xuống. Lớp sốt sền sệt dính chặt vào phần tóc mái trước trán, từ từ chảy xuống từng sợi tóc.

Tay cô vẫn đặt trên đống bát đĩa, nhất thời không kịp rút lại.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, những người xung quanh chỉ biết ngây ra nhìn cô gái đang ngồi dưới đất.

Cuối cùng, chủ nhân của đĩa nước chấm lắp bắp lên tiếng: "Bạn ơi, cậu không sao chứ?"

Sốt mè đã trượt qua sống mũi, chạm đến đầu mũi. Khương Trĩ Nguyệt nín thở, đưa tay nhặt chiếc lá ngò dính trên tóc mái, từ từ ngẩng đầu lên: "Cậu nghĩ sao?"

Người trước mặt mặc áo vàng neon, khuôn mặt tròn trĩnh, chính là người mà cô vừa gặp lúc trưa.

Garfield trong trường là một người ngoan ngoãn, nhưng ra ngoài lại hóa thành chú Jerry nghịch ngợm.

Khương Trĩ Nguyệt nén một hơi thở dài, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười: "Thật là trùng hợp, đàn anh."

Garfield lộ vẻ bừng tỉnh ngộ, nhưng dù có nhận ra vấn đề thì cũng chẳng thể cứu vãn được "thảm họa" vừa xảy ra vài phút trước.

Lục Kiều Kiều cùng các bạn nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đứng sững, không biết phải làm gì để giúp.

Khương Trĩ Nguyệt rút giấy ăn ra lau tóc: "Mọi người đứng yên, để tớ tự xử lý."

Giấy ăn quấn lấy phần sốt mè trên tóc, màu sắc bỗng trở thành một thứ vàng đất kỳ dị.

Cảnh tượng quá mức thảm thương, Lục Kiều Kiều khẽ kêu lên một tiếng: "Trĩ Nguyệt, hay để tớ đi cùng cậu vào nhà vệ sinh rửa sạch nhé?"

Khương Trĩ Nguyệt ném miếng giấy ăn đi, quay đầu nhìn lướt qua trang phục của các bạn cùng phòng. Không một ai mặc áo có mũ. Cô thầm nghĩ, làm sao để quay về ký túc xá mà không khiến cả thế giới chú ý đây?

Không thể nào đem mái tóc như này đi dạo phố, nhận ánh mắt tò mò của mọi người được. ( truyện trên app T Y T )

"Đàn anh, anh có thể cho em mượn tạm áo của anh không?"

Theo lẽ thường, người có chút lương tâm sẽ không từ chối. Nhưng đàn anh Garfield lại hơi do dự, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ liếc qua mái tóc của cô: "Em gái, chờ chút, để anh đi mượn giúp em một chiếc áo khoác."

Chưa đầy nửa phút sau, Garfield mang đến một chiếc áo khoác đen có mũ, trịnh trọng đưa cho cô: "Em gái, chiếc áo này đẹp lắm đấy."

Khương Trĩ Nguyệt nhìn qua một chút. Không những đẹp mà còn rất đắt tiền.

Garfield hào sảng vỗ vai cô: "Dù em dùng làm khăn lau hay mặc đi luôn, đàn anh đều không ý kiến."

Xem ra chút nhân tính còn sót lại cuối cùng của anh ta đã lóe lên một lần trước khi tắt hẳn.

Khương Trĩ Nguyệt im lặng mặc chiếc áo vào, quay sang nói với Lục Kiều Kiều và các bạn: "Tớ về ký túc xá trước, các cậu cứ ăn đi."

Đàn anh Garfield vô cùng tận tâm, còn giúp cô đội mũ lên.

Thật ra, người sáng suốt đều nhận ra cơn giận đang kìm nén trong lòng Khương Trĩ Nguyệt. Việc cô không bùng nổ ngay tại chỗ đã là giữ thể diện cho đàn anh. Đặc biệt là Lục Kiều Kiều, cô nhìn thấy rõ ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa trong đáy mắt bạn mình.

Khương Trĩ Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa quán lẩu, Hạ Tùy cũng từ phòng ăn bước ra ngay sau đó.

Ánh mắt anh lướt qua, nhìn thấy chiếc áo khoác của mình đang khoác trên người một cô gái. Phần mũ áo còn dính hai, ba giọt sốt mè.

Cô gái bước ra khỏi cửa quán, nghiêm túc xoay người lại, giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh quán lẩu.

Cùng lúc đó, Hạ Tùy nhìn rõ khuôn mặt cô. Hàng lông mi cong vút của cô gái cũng bị dính sốt mè, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, vô tình tiết lộ tâm trạng đang gần bùng nổ.

Hạ Tùy liếc qua sàn nhà đầy hỗn độn ở quầy phục vụ, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Garfield gãi gãi lông mày: "À, chỉ là không cẩn thận va phải một em gái khóa dưới thôi."

"..."

Khương Trĩ Nguyệt cảm nhận được có người luôn đi theo mình, nhưng cô thật sự không còn tâm trạng để đối phó. Người đó tiếp tục bám theo cô, đi xuống cầu thang, rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng đến hành lang dẫn vào nhà vệ sinh.

Khu vực bồn rửa tay dùng chung cho cả nam và nữ. Tấm gương sáng bóng phản chiếu hình ảnh một nam sinh đứng phía sau cô.

Anh đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn sắc như dao, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Qua gương, anh cũng đang chăm chú quan sát cô.

Khương Trĩ Nguyệt vừa cố gắng đè nén cơn giận, nó lại bất ngờ bùng lên: "Anh theo em làm gì?"

Biểu cảm của cô không hề thân thiện, giọng điệu càng rõ ràng là không vui.

Hạ Tùy ngẩng đầu nhìn cô, cằm khẽ hất về phía chiếc áo khoác trên người cô: "Áo khoác của tôi."

Khương Trĩ Nguyệt hít sâu một hơi, cởi áo khoác ra. Khi chuẩn bị đưa lại thì nhìn thấy phần mũ đã bị làm bẩn.

"Xin lỗi, em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh."

Lúc này, Hạ Tùy mới nhìn rõ tình trạng thảm hại của cô. Trên đầu cô, sốt mè hòa lẫn với dầu ớt đỏ, qua thời gian đã khô lại, bết chặt vào những sợi tóc. Khuôn mặt thanh tú giờ đây phủ đầy "mây đen", thậm chí còn có dấu hiệu "sấm chớp" sắp nổ ra.

Khương Trĩ Nguyệt mở vòi nước, cúi đầu rửa mặt. Làn nước mát lạnh lướt qua da, dần dần xoa dịu cơn giận trong lòng cô.

Sau khi xử lý tạm thời phần tóc bị bẩn, cô quay lại thì phát hiện nam sinh phía sau đã biến mất từ lúc nào. Vừa rồi, dù cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô vẫn vô thức để lộ sự giận dữ, giống như một quả bom chỉ chờ ai đó chạm vào là phát nổ.

Cảm giác này thật sự rất tệ. Khương Trĩ Nguyệt nhìn vào gương, phồng má lên, vỗ nhẹ hai bên má rồi cố gắng nặn ra một nụ cười. Cô hy vọng chuỗi hành động này có thể giúp bản thân giải tỏa phần nào cảm xúc tiêu cực còn sót lại.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô bất ngờ đụng phải hai người. “Bking Lâm” vừa biến mất chưa đầy mười phút, giờ đây đang xách gáy Garfield như xách một con mèo nhỏ. Nhìn thấy cô, anh thản nhiên buông tay.

*Note: Những chỗ editor sử dụng Bking Lâm trong ngoặc kép ý chỉ nam chính Hạ Tùy nhé mọi người! 

Garfield đứng không yên, hai tay xoa xoa đầy bất an, len lén liếc sang người bên cạnh, sau đó cúi gập người, 90 độ xin lỗi: "Xin lỗi em gái, vừa rồi là lỗi của anh."

Khương Trĩ Nguyệt ngẩn người, mơ hồ đáp lại: "À, không sao đâu."

"..."

Sau khi Garfield rời đi, Hạ Tùy cũng không có ý định ở lại lâu. Anh quay người bước đi, nhưng cô gái phía sau đột nhiên gọi anh lại.

Khương Trĩ Nguyệt bước nhanh đến bên anh, nghiêm túc hỏi: "Đàn anh, là anh bảo anh ấy đến xin lỗi phải không?"

Hạ Tùy khẽ "ừm" một tiếng, giọng điệu bình thản, nhưng âm sắc lại dịu dàng: "Không phải em đang giận sao."

"Nhưng mà—" Những người có mặt lúc đó đều không hiểu cô đang giận vì điều gì.

Bị đổ cả đầu sốt mè, ai mà không khó chịu cơ chứ.

Cô chỉ đơn giản muốn nghe một lời xin lỗi, nhưng từ đầu đến cuối, đàn anh Garfield không hề nói ra một câu xin lỗi.

Khương Trĩ Nguyệt nắm chặt vạt áo, lời định nói lại nuốt vào. Thật ra, vấn đề này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là cô đã nhận được lời xin lỗi.

Hạ Tùy nhìn thấy động tác nhỏ của cô, khóe môi khẽ cong lên: "Sao thế? Hay là muốn tôi ngửi thử xem em có mùi gì?"

Khương Trĩ Nguyệt theo phản xạ ôm lấy đầu, lùi về sau hai bước: "Thôi, không cần! Tạm biệt!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play