“Ta thật là thảm mà, vốn dĩ vùng đất đó thuộc về ta, nhưng sau khi Mục Hách đến, không chỉ cướp đất mà còn vừa đánh vừa đuổi ta. Ta bị thương, chỉ có thể lén tìm một chỗ để dưỡng thương. Kết quả là tên đó vẫn không buông tha, còn đuổi cùng giết tận… Haiz.”
Lục Sâm thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Nó thật sự không muốn tha cho ta, cứ đuổi theo ta suốt.”
“Chỉ bằng ngươi mà có thể sống sót dưới sự truy sát của Mục Hách sao?” Tùng Á không dễ bị lừa gạt. Dù sao nó cũng là một con hổ trưởng thành, từng săn được nhiều con mồi hơn số lần Lục Sâm nhìn thấy chúng. Nó lè lưỡi liếm nhẹ răng nanh, rồi chậm rãi nói: “Ngươi, con hổ này lại rất không thành thật.”
Lục -kẻ rất không thành thật- Sâm, ngồi phịch xuống đất, nhìn Tùng Á bằng ánh mắt bất đắc dĩ, rồi lại thở dài: “Ngươi đánh giá ta cao quá rồi. Ta làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt của Mục Hách chứ? Chỉ là khi bị nó truy đuổi, ta vô tình ngã xuống sườn núi. Có lẽ nó lười tốn thêm sức nên mới buông tha cho ta.”
Nói rồi, Lục Sâm cố ý để lộ bộ lông lấm lem bùn đất của mình, trông thật sự rất thảm hại.
Bộ dạng chật vật như vậy đúng là không tạo ra bất kỳ mối đe dọa nào với Tùng Á. Nhưng với kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm, Tùng Á cảm thấy con hổ trước mắt này tuyệt đối có vấn đề.
“Nếu vậy, một kẻ vô dụng như ngươi tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT