Lời nói mở đầu của Edited: rất thích truyện của Lưu Thư Sinh, tác giả hay viết truyện tình yêu người hoá thú x thú. Đọc rất cuốn nhưng chưa thấy nhà nào dịch bộ này nên là vừa dịch để đọc vừa đăng lên cho mọi người cùng đọc, vì là lần đầu dịch nên sẽ cố gắng làm hết sức có thể!


"Hai con hổ già, hai con hổ già, chạy trốn mau, chạy trốn mau..." Tiếng chuông di động vang lên lúc này. Người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển nhắm mắt lại rồi mở ra, nhíu mày nhẹ nhàng. Dù đã nghe nhiều lần, hắn vẫn cảm thấy tiếng chuông này rất khó chịu. Tuy nhiên, đây là do phía trước thống nhất đổi tiếng chuông khi quay phim tuyên truyền.

"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.

"Lục tổng, về con hổ Đông Bắc chuẩn bị phóng sinh kia, địa điểm phóng sinh đã xác nhận. Chúng tôi chuẩn bị xuất phát chiều nay." Bên kia truyền đến giọng nói đứt quãng qua điện thoại, có phần bị nhiễu.

Lục Sâm miễn cưỡng nghe xong rồi nói: “ Ừm, tôi biết rồi. Ở đây tín hiệu không tốt. Hãy làm theo kế hoạch đã định trước để tiến hành phóng sinh.”

“Được ạ” người bên kia đáp lại. Sau đó, điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu.

Trời tối đen kịt, mây đen phủ kín bầu trời, vài giọt mưa nhỏ đọng trên kính chắn gió của chiếc ô tô phía trước.

 Khi nhìn thấy một cơn mưa lớn sắp xảy ra. Anh liền ném điện thoại di động sang một bên, giơ tay lên vô lăng và đạp mạnh ga. Chiếc xe màu đen lao xuống đường quốc lộ theo con dốc, vừa mới qua khúc cua thì bất ngờ xuất hiện một tia sáng chói lòa phía trước mặt. Sắc mặt Lục Sâm bỗng chốc thay đổi, theo bản năng anh ta đạp phanh thật mạnh nhưng tốc độ của xe vẫn không giảm xuống. Nhận ra điều này, anh ta thậm chí còn không kịp phản ứng để tự cứu mình, chiếc xe đã lao vào tia sáng trắng và chỉ để lại vệt bánh xe và vòng bảo hộ bị vỡ.

Lục Sâm lại một lần nữa tỉnh lại, trước tiên hắn cảm thấy bụng truyền đến cơn đau. Theo bản năng, hắn muốn nhìn một chút bụng mình bị làm sao, nhưng lại cảm thấy toàn thân không còn sức lực. Hắn miễn cưỡng mở mắt ra chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ ở trước mặt, lúc ẩn lúc hiện. Dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt của họ. 

Hắn cảm thấy có điều gì không đúng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông di động quen thuộc phát ra từ người đứng trước mặt. Những ký ức về sự cố trước đó bắt đầu hồi tưởng lại, hắn theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng khi vừa mở miệng chỉ phát ra được những tiếng thở hổn hển.

" Ai? Sao lại tỉnh rồi?" 

"Tỉnh? Làm sao có thể, tôi đến xem thử!" 

“Tiêm thêm một mũi, tiêm thêm một mũi, không thể cho nó tỉnh lại giữa chừng được, việc này sẽ……”

Cái gì tiêm thêm một mũi? Tiêm cho ai cơ?

 Lục Sâm chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm giác phía sau truyền đến một cơn đau, hắn định quay đầu nhìn xem một chút thì bỗng nhiên bị sốc khi thấy một vật lông xù xuất hiện sau lưng mình.

"Xem, cái đuôi của nó còn đang động kìa." Một người đứng trước mặt nói.

Một người khác nhìn qua, chậm rãi nói: “Không cần vội, một lát nữa sẽ ngủ thôi.”

Cơ hoảng sợ của Lục Sâm còn chưa kịp giảm hắn lại còn bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, không cam lòng mà nhắm mắt lại và lâm vào cơn hôn mê. Hắn trải qua một cơn ác mộng cực kỳ khủng khiếp, trong đó hắn mơ thấy mình có một cái đuôi lông xù thật dài.

Trong rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ve kêu. Nơi đây dường như vừa mới trải qua một cơn mưa lớn, đất đai trong khu rừng ướt sũng tạo nên những bùn lầy. Trên mặt đất còn sót lại những dấu chân của những con thú hoang dã đi ngang qua. 

"Rít - rít -" Tiếng chói tai vang lên từ những móng vuốt xẹt qua tấm thép, kèm theo âm thanh va chạm của vật nặng. Một con thỏ hoang tò mò nhô đầu ra từ bụi cây, nó nhìn chằm chằm vào cái đuôi thô tráng đang không mục đích mà đung đưa trước mặt. Nó nhìn ra được chủ nhân của chiếc đuôi này đang bất an.

Chủ nhân của cái đuôi này bỗng ngừng lại hành động đung đưa, Lục Sâm theo bản năng ngửi ngửi rồi quay người theo hương vị đó, cúi đầu xuống nhìn. Ánh mắt anh ta từ tò mò dần chuyển sang ngây ra khi nhìn thấy một con thỏ hoang.

“Con thỏ” Lục Sâm thì thầm.

Nhưng ở trong mắt con thỏ hoang đáng thương này, là một con mãnh hổ lộ ra răng nanh hung tợn và đang gầm gừ thấp với nó.

Thỏ hoang trợn tròn đôi mắt, rồi sau đó thân hình dần lùi về phía sau, ngay dưới mí mắt của Lục Sâm mà lật người nằm im bất động tại chỗ.

 Lục Sâm:"…" 

Anh theo bản năng nhìn xung quanh bốn phía, sau đó lui lại một bước. Anh chưa hề làm gì cả mà!

Anh nhìn đôi bàn tay to lớn của mình, do dự một lúc lâu, rồi giơ cao lên, nhẹ nhàng rơi xuống, vỗ vào bộ lông xù trên mặt hổ của mình. Anh tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không, vì cảm giác này quá thực tế đến mức khó tin.

 Lục Sâm bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng. Hắn có một cảm giác kỳ lạ - hắn không phải là con người. 

***

Đã ba giờ trôi qua kể từ khi hắn tỉnh dậy, Lục Sâm đã chứng minh được một điều: hắn không phải là con người. Nói đúng hơn, hắn giống như vừa mới tỉnh dậy liền biến thành một con hổ được cứu sống bởi những người bảo tồn động vật.

Trước khi con hổ này được đưa tới vườn bách thú, dưới bụng của nó có một vết thương do bị lợn rừng đâm phải, dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng. Rất khó khăn mới cứu sống được nó, sau đó được đưa vào vườn bách thú để chăm sóc vết thương, để chuẩn bị cho việc phóng sinh khi đạt đủ điều kiện.

 Lục Sâm đến đây chính là để xử lý chuyện này. Nhưng không ngờ rằng trên đường đã xảy ra sự cố, sau một giấc ngủ dậy, không thể hiểu được sao mình lại trở thành con hổ được phóng sinh này.

 Lồng sắt khép lại trước mặt hắn, cùng với tiêu chí của vườn bách thú, Lục Sâm càng nhìn càng buồn bực, hắn hít sâu vào một hơi và chậm rãi thở ra. Nhưng ngay khi hắn định thử dùng móng vuốt cạy mở cái lồng sắt này, thì nghe thấy tiếng xào xạc truyền đến từ phía sau lùm cây.

Cả người Lục Sâm ngay lập tức căng thẳng, hắn dựng lỗ tai lên một cách đầy cảnh giác và nhìn về phía lùm cây. Dù không phát hiện ra điều gì, nhưng khóe mắt hắn liếc qua vị trí nằm trước đó của con thỏ, bất ngờ phát hiện con thỏ đang nằm trên mặt đất đã biến đi đâu mất. Lục Sâm nhìn về phía lùm cây, đoán rằng vừa rồi động tĩnh có lẽ là do con thỏ này tạo ra. 

Hắn nhẹ nhõm thở ra, nâng móng vuốt lên, hoàn toàn đẩy cửa lồng, vươn đầu hít một hơi không khí mới mẻ. Không khí bên ngoài hơi ẩm, hắn nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi một chút, những cái móng vuốt đạp lên mặt đất, phát ra tiếng động rất nhẹ, nhưng mỗi bước đều để lại những hố dấu chân.

Ngay khi hơn một nửa thân thể hắn đã bước ra ngoài, thính giác nhạy bén của con hổ Đông Bắc khiến hắn nghe thấy một động tĩnh bất thường. Không hiểu sao, toàn thân lông hắn dựng đứng lên, ngay cả cái đuôi cũng đột nhiên căng thẳng. Lục Sâm quay đầu lại đột ngột, đối diện với hắn là một đôi mắt đầy hung ác của một con hổ đang ẩn nấp trong bụi cây. 

Hắn hầu như không hề do dự theo bản năng sinh tồn hắn đột ngột lùi lại, thuận tay chụp lấy một nhát vào cửa lồng. Con hổ đang ẩn nấp trong bụi cây chuẩn bị tấn công hắn cũng lập tức lao tới, ý muốn một nhát mà giết hắn. Trong chớp mắt, giữa ranh giới sự sống và cái chết, ngay khoảnh khắc đó cửa chuồng được đóng lại, lưng Lục Sâm đập mạnh vào phía sau chuồng, phát ra tiếng động rất lớn. Chưa bao giờ trong đời hắn lại nhanh như vậy, thoát khỏi một kiếp nạn, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình.

“Ngaoo ô ——”

 Một con hổ to lớn và hung mãnh xuất hiện trước mặt Lục Sâm, khác hẳn với những con hổ trong vườn bách thú.

 Nó có hình thể to lớn hơn nhiều, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Lục Sâm, răng nanh dính máu tươi của một con mồi không rõ tên. Nó phát ra những tiếng gầm thấp và thô tục, bất mãn đi quanh lồng sắt của Lục Sâm hai vòng. 

Mặc dù Lục Sâm ở bên trong lồng sắt và con hổ ở bên ngoài, nhưng khoảng cách giữa họ chỉ là tấm lồng sắt mỏng manh. Điều này khiến Lục Sâm vô cùng lo lắng. Với khả năng khứu giác nhạy bén, hắn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người con hổ dữ tợn đó.

Hắn có thể cảm giác được đối phương đang xem hắn là đối thủ, “một núi không thể chứa hai hổ”, con hổ này không hề kém cạnh hắn. Tuy nhiên, con hổ mãnh liệt này rõ ràng cũng hiểu rằng lồng sắt đang bảo vệ Lục Sâm bên trong. Lục Sâm thậm chí còn dẫm lên đuôi của chính mình bằng móng vuốt phía dưới, sợ lộ ra một chút bên ngoài lồng sắt. Khi xác định rằng đối phương không thể cắn được mình, hắn mới tạm thời yên lòng, lông xù xù và lỗ tai hơi giật giật.

“Anh bạn, ngươi có thể nghe hiểu được ta nói chuyện không? Nếu không thì chúng ta hãy bàn bạc một chút ha.” Lục Sâm không chắc chắn liệu con hổ có thể nghe hiểu lời mình hay không, nhưng dù sao cũng phải thử. Hắn nói với giọng điệu cố gắng ôn hòa: “Hòa khí sinh tài, chúng ta đều lùi một bước, anh thả tôi đi, tôi sẽ rời xa nơi này. Anh xem, anh cũng không cần động móng vuốt, tôi sẽ tự giác lăn đi, điều này tốt mà.”

Trước mắt con hổ già này bình tĩnh nhìn Lục Sâm, ánh mắt ẩn chứa vẻ sắc bén. Thấy rằng cuộc đàm phán này không mấy thuận lợi.

“Được rồi, nếu vậy thì chúng ta chỉ có thể giằng co. Cái lồng sắt này làm bằng sắt thép, rất chắc chắn, tôi không thể ở đây cả đời.” Lục Sâm liếm móng vuốt, nói: “Nhưng tôi cũng không tin anh có thể ở đây canh chừng mãi.”

Có một lớp phòng hộ, ít nhất tạm thời thì an toàn. Lục Sâm ngồi giữa lồng sắt, hơi ngẩng đầu, quan sát kỹ con hổ hoang dã trước mặt.

"Thật ra so với ta thì con hổ trong vườn bách thú này mạnh mẽ và hung dữ hơn nhiều." Lục Sâm không thể không thừa nhận rằng con hổ dữ dội này xứng đáng với danh hiệu vua của rừng rậm. "Móng vuốt to lớn, cơ thể phát triển tốt. Lông da cũng chẳng tệ nhưng người hơi bẩn thôi. Có lẽ vừa mới lăn lộn trong bùn." 

Sau khi xác định mình an toàn rồi thì dù đang vội nhưng vẫn ung dung nằm sấp xuống đất nhìn con hổ hoang dã trước mặt. Hai bên đều kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào đối phương: "Huynh đệ ơi! Thôi bỏ đi! Anh đói bụng thì cứ đi săn đi! Chỉ cần anh thả cho tôi một con ngựa thì tôi đảm bảo biến mất trước mặt anh. Tôi thề là sẽ chẳng bước vào lãnh địa của anh dù chỉ nửa bước." Lục Sâm chỉ muốn giữ mạng chứ đâu có muốn tranh giành ngôi vua trong rừng rậm. Chỉ cần sống tạm được là được rồi. Đánh nhau thì thật sự chẳng cần thiết gì hết.

Nhưng những dự định tốt đẹp của hắn chưa kịp thực hiện đã bị hiện thực vô tình phá hỏng. Đầu lão hổ kia nhìn sâu vào mắt Lục Sâm một lúc rồi chợt xẹt qua đáy mắt một tia tàn nhẫn. Nó quay người đi như muốn rời đi khiến Lục Sâm thoáng nhẹ người. Nhưng chưa kịp phản ứng thì con hổ dữ dội kia lại quay đầu lại, hung tợn giơ móng vuốt vỗ mạnh vào lồng sắt. Tiếng va đập lớn vang lên:

 "Phanh ——". 

Không chỉ vậy mà còn đánh trúng mặt Lục Sâm nữa. Hắn vừa mới còn tự tin với cái gọi là "Mai rùa" của mình thì giờ đây mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn chiếc lồng sắt đang biến dạng cong queo dưới cú đập của con hổ. 

"Ta ta ta…… Mẹ kiếp!" Người vốn ít nói thô tục như Lục Sâm cũng không nhịn được bật ra lời thô tục: “Ai ngu xuẩn làm ra lồng sắt này vậy!."

Không dự đoán được lồng sắt sẽ chịu không nổi một cú đánh của con hổ trước mắt.Lục Sâm đột nhiên đứng lên, nhưng hành động này của hắn trong mắt đại hổ này như là một sự khiêu khích. 

Con hổ hoang dã lớn chậm rãi tiến lại gần lồng sắt, nó nâng móng vuốt lên, nhắm vào chỗ mà lồng sắt cong vẹo, cao cao giơ lên——

 “Ca!” Lục Sâm nhìn mà không thể trốn được, hắn không chút do dự mà nằm sấp xuống cầu xin: “Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không dám mạnh miệng nữa!” Người ở dưới móng vuốt hổ, không thể không cúi đầu.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play