Nghe xong nguyên do, Mật Phượng Nương mừng rỡ vô cùng, run cũng không run nữa, lại cả người tự hào: 

"Đa tạ Trưởng công chúa nhớ thương, nô tỳ này xin đi ngay." Đáng tiếc thị vệ không cho mang Diệp Trản đi: 

"Quản sự cung nữ chưa nói mang người khác đi, tiểu nhân không gánh nổi trách nhiệm này.

Xin ngài thông cảm." 

Diệp Trản đành phải nhìn theo mẹ ruột rời đi, còn dặn dò nàng: 

"Ngài nói chuyện ngàn vạn cẩn thận một chút, thà ít nói cũng không cần nhiều lời, vạn nhất đắc tội quý nhân thì không phải là chuyện đùa." 

Mật Phượng Nương "Ừ ừ ừ" lung tung đồng ý, hiển nhiên tâm tư không đặt ở đây.

Nàng hùng dũng oai vệ như một con gà trống khoác áo bông hoa sặc sỡ, tinh thần phấn chấn, một bên đứng dậy còn một bên cùng khách hành hương bên cạnh khoác lác: 

"Đừng nói là quan gia, chính là Trưởng công chúa ta cũng quen biết." 

Màn diễn này của nàng đích xác khiến những khách hành hương trong viện phải lau mắt nhìn, sau khi nàng đi, còn có khách hành hương tự phát đưa cho Diệp Trản một hồ lô nước:

"Ngài giải khát đi." Diệp Trản xua tay, cảm ơn hảo ý của người ta.
Nương a nương, ngài thật đúng là một nhân tài mà.

Chờ a chờ, mắt thấy đã đến giờ cơm, bụng khách hành hương rột rột kêu lên, Diệp Trản vừa lo lắng mẹ ruột lỡ lời đắc tội Trưởng công chúa, lại hoài nghi mẹ ruột mặt mày hớn hở còn thường thường hát nghêu ngao là trộm cắp tài vật.

Nhất thời đứng ngồi không yên, nhưng lại không có cách nào ra khỏi viện tháp.

Đúng lúc này, có một tiểu sa di đến hỏi chuyện: 

"Trong chư vị khách hành hương có ai biết nấu cơm không?" 

Diệp Trản hỏi han kỹ càng, mới biết hôm nay đã đến giờ cơm, nhưng một sư phụ nấu cơm trong thiện phòng bị kinh hách, hai vị bị phủ Trưởng công chúa gọi đi làm đồ chay, một vị bị bỏng tay, nên không ai nấu được đồ ăn.

Hiện giờ trừ mấy tiểu sa di, không còn ai nấu cơm, nghĩ tới nghĩ lui bèn đến hỏi trong số khách hành hương một tiếng.

Diệp Trản không cần suy nghĩ liền giơ tay: 

"Ta làm được không?" Thấy vị tri khách tăng có vẻ không yên tâm, Diệp Trản nhanh chóng bổ sung:

 "Nhà ta ở chợ đêm châu kiều mở Diệp gia thực quán, mì xào độc nhất vô nhị khắp thành, hôm nay cũng đang bày quán ở ngoài kia." Vừa nghe là mì xào, liền có thực khách phụ họa: 

"Ta vừa ăn một chén mì xào của nhà hắn, thật sự rất ngon." Thấy tri khách tăng có ý động, Diệp Trản lập tức thuận theo: 

"Ta biết làm đồ chay, như hoàng nấu đậu hũ, thịt kho tàu mì căn, tương hầm củ cải, đường phèn trứng kho, rồi đậu phụ khô, nấm nướng hương cay đều là món sở trường." 

Tri khách tăng vừa nghe, mấy món ăn này kể ra rất ra dáng, hiện giờ khách hành hương không có đầu bếp, nghe phương trượng nói ngoài việc các hòa thượng tự ăn cơm, còn phải cho các tín chúng khách hành hương bị kẹt lại một bữa cơm, 

còn phải ứng phó đám người của Trưởng công chúa, chuyện lớn như vậy chỉ dựa vào vài vị lão nhược bệnh tàn trong phòng bếp thì e là không xong.

Vừa rồi còn có chuyện hắn không nói với khách hành hương, là mấy hòa thượng thanh tráng đều đang giúp nha môn truy bắt người tình nghi, vô cùng thiếu người.

Liền cắn răng gật đầu: 

"Vậy ngươi đi." Bồng Nhụy cũng đứng ra: 

"Ta tuy không phải đầu bếp, nhưng ở nhà xắt rau rửa rau đều biết làm, có thể giúp nàng một tay." 

Tri khách tăng nhớ lại mình loáng thoáng nghe nha sai nói qua, dường như người họ đuổi bắt cũng không phải nam tử, liền gật đầu đồng ý: 

"Vậy hai vị thí chủ đi theo ta." Chương 17 Phòng bếp chùa Đại Tướng Quốc vừa lớn vừa rộng rãi, vị tri khách tăng chỉ vào một gian cho các nàng: 

"Đây là chỗ hai vị khách hành hương nấu ăn, đa tạ đã hỗ trợ." Còn nói lời cảm tạ với các nàng.
Trong phòng bếp bên cạnh có tiểu sa di đang bận, chắc là vì có sự khác biệt giữa nam và nữ, nên Diệp Trản và Bồng Nhụy được sắp xếp ở một gian bếp xa tít trong góc.

Diệp Trản kiểm tra một chút, bếp cụ bên trong đều đầy đủ, không hổ là chùa Đại Tướng Quốc, các loại gia vị đầy đủ không thua gì khách sạn 5 sao nơi mình làm việc trước khi xuyên qua, liền gật đầu: 

"Ngài yên tâm đi." Nói xong nàng tùy tay cầm củ cải trên thớt bắt đầu gọt vỏ, xoay một vòng, vỏ củ cải hình chữ nhật rơi xuống, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Tri khách tăng liền biết vị khách hành hương này không hề nói khoác, liền nói cảm tạ: 

"Tổng cộng có hơn một trăm khách hành hương, làm phiền ngài." Chủ trì nói, bọn họ trong chùa tăng nhân nấu qua loa một nồi đồ ăn là xong, nhưng không thể chậm trễ khách hành hương.

Diệp Trản tay chân lanh lẹ, Bồng Nhụy cũng là người giúp việc tốt, đổ gạo vào chậu sắt vo gạo, chuẩn bị nấu cơm.

Củ cải cắt thành hình trụ, đầy một chậu lớn, trần qua nước sôi cho bớt hăng rồi để vào hầm tương, lửa nhỏ liu riu, chủ yếu là hầm cho nhừ.

Diệp Trản thấy có giá đỗ, liền quyết định làm thêm một món tôm chay rang, Món này là đem giá đỗ ngắt bỏ đầu đuôi, bọc bột mì cùng tinh bột pha thành hồ dán, 

rồi đem chiên giòn trong chảo dầu, đợi lớp bột đã chuyển sang màu vàng nhạt thì vớt ra ngay, Sau đó pha nước sốt, trộn nước tương cùng đường và các gia vị khác.

Bắc chảo lên bếp cho nóng rồi đổ nước sốt vào, đợi tỏa hương thì cho tôm chay đã chiên giòn vào.

Cuối cùng rưới thêm chút dầu mè là xong.

Tri khách tăng nhìn sắc trời bên ngoài có chút oi bức, bọn thị vệ còn đang kiểm tra từng người, đám khách hành hương bị nhốt trong viện tháp ban đầu còn tò mò phối hợp, hiện giờ bắt đầu mất kiên nhẫn, nhao nhao hỏi: 

"Đến khi nào mới xong?", "Bụng ta đói meo rồi, không lẽ để ta chết đói à?" Nếu có thể phát cơm canh ngay bây giờ thì tốt rồi...

Không biết hắn đã chạy ra chạy vào phòng bếp bao nhiêu lần, rốt cuộc nghe thấy Diệp Trản tuyên bố: 

"Ăn cơm thôi!" Tri khách tăng mừng rỡ, chủ động tiến lên: 

"Để tôi bưng thức ăn." Từng mâm được mang sang, hương thơm quyến rũ khiến đám tiểu sa di bên cạnh tò mò: 

"Thơm quá! Đẹp quá!" 

Thịt kho tàu mì căn óng ánh nước sốt dưới ánh mặt trời; trứng kho đường phèn mềm mại xốp phồng, những miếng vuông nhỏ màu vàng nhạt trông thật lạ mắt; nấm nướng hương cay có một lớp vỏ ngoài màu vàng ruộm, thoảng hương tía tô.

Có một tiểu sa di dẫn đầu mở miệng: 

"Tri khách, thương lượng một chút được không, đổi nồi đồ ăn của chúng con cho khách hành hương vài mâm, rồi đổi món này của họ cho chúng con được không?" 

Tri khách tăng nhìn mâm thức ăn trên tay, mặt lạnh vô tư: 

"Không được." 

Người xuất gia chú trọng tâm chí kiên định, sao có thể thèm thuồng mỹ thực?
Nhưng Diệp Trản lại đứng ra hòa giải: 

"Ta làm rất nhiều, phần thừa ra thì để cho các vị sư phụ." Diệp Trản vừa dứt lời, mấy vị tiểu sa di sợ hãi lùi lại nhà bếp, nhưng nghe nói được ăn thì lại mừng rỡ huơ tay múa chân.

Diệp Trản bưng đồ ăn trở về, nàng vốn muốn mượn cơ hội đi lại khắp nơi để tìm kiếm Mật Phượng Nương, nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ thấy chùa miếu trống rỗng, đám người ồn ào ban nãy không thấy đâu, chỉ có thị vệ gác ở cửa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play