Vệ Từ tắm rửa sạch sẽ, thay bộ áo dài màu ngà. Nếu không nhìn kỹ, màu sắc của nó rất giống với chiếc váy màu vàng nhạt của Tống Ngâm, đứng cạnh nhau, trong ngoài đều rất xứng đôi.
Cuộc đi săn không giới hạn thời gian, chỉ cần trở về trước khi trời tối hẳn là được. Tiểu Tư đã dắt ngựa đến cửa rừng sau núi, người mang cung tên lũ lượt tiến vào.
Hai người thong thả đi tới, thấy Triệu Trinh Nghi ngồi trên ghế xếp dưới bóng cây, cung hầu vây quanh, vẻ mặt tự mãn.
"Ôi, cuối cùng hai người cũng tới." Triệu Trinh Nghi buông chén trà, lười biếng đứng dậy, "Sao nào, kết bạn thế nào rồi? Ai đó chẳng phải nói thắng nhiều chán rồi sao, hôm nay săn được thứ tốt thì đều đưa cho ca ca ta nhé."
Vệ Từ làm như không nghe thấy, lướt qua Triệu Trinh Nghi, dắt con hắc mã uy phong lẫm liệt của mình, ra hiệu cho Tống Ngâm đặt tay lên cánh tay hắn.
Triệu Trinh Nghi vẫn không cam tâm, quay đầu cáo trạng: "Đệ muội, muội không thấy hắn quá vô nhân tính sao?"
Tống Ngâm không muốn làm người trung gian khó xử, bịt tai lại: "Ta không nghe thấy gì cả."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT