Sơn trang gần sông, bờ sông trồng đầy cây đào, mùa hoa chưa đến, chỉ lấm tấm những nụ hoa hồng hào căng tròn. Bên ngoài có đệ tử tuần tra, tránh người không liên quan tự tiện xông vào, quấy rầy Dụ Vương yên tĩnh. Họ mặc đồng phục môn phái, áo bào trắng viền đỏ, tay phải cầm trường kiếm, thỉnh thoảng có vài người khuôn mặt thanh tú, Tống Ngâm liền không kiêng dè gì mà đánh giá qua lớp mặt nạ.
Vệ Từ liếc nhìn mấy lần, thấy nàng không thu hồi ánh mắt, liền mặt đen như đáy nồi, cảnh cáo: "Tống Ngâm."
"Ừm?" Nàng ngơ ngác đáp lời.
Mục Lưu Vân nghe vậy, hứng thú xúi giục: "Vệ huynh tính tình thật là trước sau như một, ta thấy tiểu nương tử vẫn là tìm người khác biết thương hoa tiếc ngọc thì hơn."
"Ngươi lắm lời." Vệ Từ đơn giản không thèm để ý lễ tiết, vung tay áo rộng lớn bắt lấy tay Tống Ngâm, tránh để ai đó lưu luyến khắp nơi.
Hắn gần như viết hai chữ "ghen tuông" lên mặt, Mục Lưu Vân thấy mà rùng mình, cảm thán: "Ngươi bị đoạt xác à? Vệ Từ cao ngạo trước đây đâu rồi?"
Đối mặt với lời nói mỉa mai, Vệ Từ cũng không dễ dàng nổi giận, châm chọc nhướn mày: "Ngươi cô đơn lẻ bóng, không hiểu cũng bình thường."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT