Anh ấy ngẩn ngơ nhìn Tần Khắc, đối diện với đôi mắt đào hoa lạnh lùng của anh, bất giác nhớ đến dì mình, dì cũng có một đôi mắt đào hoa đẹp như vậy. Nhưng từ nhỏ đến lớn, nụ cười của dì luôn cay đắng, trông như một đóa hoa héo úa.
Hồi nhỏ anh ấy không hiểu tại sao, lớn lên rồi mới nhận ra, con trai của dì, cũng là anh họ của anh ấy đã mất tích.
Lý Kính Quốc mắt đã rơm rớm, ông lấy tay áo lau mạnh một cái, quay đầu nhìn Tần Khắc, giơ tay chào theo kiểu nhà binh, rồi không hỏi gì thêm, kéo Triệu Hoán Chương đi, nhưng Triệu Hoán Chương cứ bước ba bước lại ngoái đầu nhìn.
Mạnh Tuệ Tuệ nhìn theo hai người rời đi, cũng lên xe, ngồi ở ghế phụ, quay sang nhìn Tần Khắc đang không có biểu cảm gì, ghé lại gần, khẽ hỏi: “Tần Khắc, anh không giận em tự ý quyết định chứ?”
Nghe vậy, Tần Khắc thả lỏng nhướng mày, nở nụ cười nhẹ: “Sao phải giận em? Em muốn làm gì thì cứ làm.”
Nghe giọng điệu chiều chuộng của anh, Mạnh Tuệ Tuệ đặt tay lên ngực, đúng là khuôn mặt điển trai này mà nói những câu kiểu tổng tài bá đạo thì thật là phạm quy. Cô ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Chỉ sợ sau này anh sẽ hối hận thôi.”
Nhiều người đến khi già, xung quanh không còn người thân, sẽ sinh ra cảm giác cô độc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT