Vừa nghe xong, sự phản ứng đầu tiên của ông Thôi không phải là chào hỏi, mà lại ngẩn người ra một lúc, ngạc nhiên thốt lên: “Đoàn trưởng đội tám Tần Khắc? Mạnh Tuệ Tuệ? Hai người sống sót qua trận tuyết lở, rồi còn sống trên Thiên Sơn cả mười ngày nửa tháng, thật sự là hai vị sao?”
Chuyện này gần như đã lan truyền khắp A Lạp Bá, đến mức ông Thôi dù đang mệt mỏi vì chuyện của con gái cũng từng nghe qua.
Mạnh Tuệ Tuệ ngẩn ra một lúc, liếc trộm nhìn Tần Khắc, lòng thầm ngạc nhiên, không ngờ hai người bọn họ lại nổi tiếng đến thế.
Ánh mắt Tần Khắc lóe lên chút nét cười: “Chính vợ tôi tự mình leo núi, mang theo đồ cứu trợ để cứu tôi về, thật may nhờ có cô ấy.”
“Đúng vậy, đồng chí Mạnh quả là nữ nhi không thua kém nam nhi, thật đáng khâm phục.” Ông Thôi cầm tờ bản vẽ bộ phận máy kéo trong tay, ánh mắt nhìn Mạnh Tuệ Tuệ càng thêm khách khí, rồi dường như nhớ đến con gái mình, đôi mắt ông ấy hiện lên chút buồn bã.
Mạnh Tuệ Tuệ không muốn tán tụng qua lại với ông Thôi, cô nhớ đến vị thiếu gia khi nãy, liền hỏi: “Giám đốc Thôi, mạo muội hỏi một chút, vừa rồi đồng chí kia là ai vậy? Ngài nói ‘thiếu gia của Tứ Cửu Thành’, ý nghĩa là sao? Nơi này của mình cũng đâu giống chỗ mà mấy hậu duệ của các vị cách mạng lão thành từ Tứ Cửu Thành lại muốn đến.”
Nhắc đến chuyện này, nét mặt ông Thôi hơi sẫm lại, nếu là người khác hỏi câu này, ông ấy nhất định đã kêu người đuổi ra ngoài. Nhưng câu này lại do Mạnh Tuệ Tuệ nói, mà bây giờ cô gần như là ân nhân của nhà máy của ông rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT