Mạnh Tuệ Tuệ chặc lưỡi: “Tần Khắc, anh không thể cười mãi như vậy được.”
[“Mỗi lần nhìn thấy đều thật ấn tượng. Một người như vậy đúng là ước mơ của nhân gian.”]
Nghe vậy, Tần Khắc cười sâu hơn, tiến đến nắm lấy tay Mạnh Tuệ Tuệ, bàn tay dài của anh chẳng hề lạnh chút nào, ngược lại còn toát ra hơi ấm. Anh liếc mắt nhìn vào chiếc lều trống rỗng: “Anh giúp em dọn lều nhé, tranh thủ trời còn sớm, chúng ta xuất phát thôi.”
Mạnh Tuệ Tuệ gật đầu, sau đó lại xích gần anh hơn, tích lũy thêm vài trăm điểm.
Lều đã được dọn dẹp xong, Mạnh Tuệ Tuệ nghĩ ngợi một chút, giữa việc vất vả kéo lều đi và khoe khả năng thì cô đã chọn cách thứ hai. Giữa cái giá lạnh này, lều khá nặng, kéo lê nó để tìm đường đi sẽ rất mệt mỏi, trong khi kho hàng không phải chỉ để trưng.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, Mạnh Tuệ Tuệ quyết định thu dọn lều ngay trước mặt Tần Khắc!
Anh vẫn giữ nét mặt bình thản, chìa tay ra với cô: “Không có gì nặng nề, đi thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play