Tác giả: Yến Bất Tri
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Người dân ở các khu vực khác nhau trên Tư Nạp Tinh có thói quen sinh hoạt và ngoại hình rất khác biệt.
Thông thường, những người sống ngoài khu vực thành chính của Tư Nạp Tinh sẽ không vào đô thành để sinh sống. Tuy nhiên, nếu nhà cửa bị hủy hoại hoặc họ không thể tiếp tục sinh tồn, thì bắt buộc phải làm việc trong đô thành đủ một tháng mới có thể đăng ký hộ khẩu.
Vưu Mễ rất tự tin vào bản thân. Dù liên tục đổi công việc, nhưng ít nhất cậu cũng đã thử qua đủ mọi nghề!
Thở hổn hển bước đến căn phòng nhỏ của mình, Vưu Mễ khóa chiếc xe đẩy cùng ngôi nhà gỗ lại với nhau. Sau đó, cậu lấy túi xách, hộp đựng tiện lợi và quả táo xanh từ trong xe mang vào trong phòng.
Quả táo xanh này là do Lâm Ân đưa cho cậu, kích thước gần bằng nửa cái đầu cậu.
Mỗi khi ăn cơm, Vưu Mễ luôn tránh mặt người Tư Nạp Tinh. Nhưng trong phòng quá ngột ngạt, mà trời cũng đã tối, ra ngoài ăn một bữa cũng chẳng lo bị ai phát hiện.
Dù vậy, để phòng ngừa rắc rối, cậu vẫn đội thêm một chiếc mũ.
Ngồi trên sàn nhà bên ngoài căn nhà gỗ, cậu ăn uống thoải mái, hương thơm từ mấy chậu hoa quanh đó lan tỏa, tựa như mùi hương tự nhiên của đất trời.
Đang ăn, cậu bỗng cảm thấy có một ánh nhìn quen thuộc đang dõi theo mình.
Vưu Mễ chậm rãi ngẩng đầu lên quả nhiên, từ cửa sổ của tòa nhà cao tầng đối diện, một cái đầu thật to đang thò ra nhìn cậu chằm chằm.
Cô bé có đôi tai hổ nhỏ và đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn cậu:
“Mễ Mễ... Em có thể xuống ôm anh một cái không?”
Đó là Lily, con gái của chủ nhân căn nhà này.
Ngôi nhà gỗ của Vưu Mễ ban đầu vốn định chuyển đến khu ổ chuột nơi Lâm Ân sống. Nhưng khi đi ngang qua căn nhà này, cậu vô tình nhìn thấy một tờ thông báo tuyển dụng bảo an điện tử dán trước cửa.
Vưu Mễ nhận lời mời, nhưng với dáng người nhỏ bé của mình, khi đứng trước chủ nhà cao lớn , không ngoài dự đoán, cậu bị từ chối.
Người thay đổi cục diện chính là Lily. Ngay khi nhìn thấy Vưu Mễ, cô bé đã sững sờ. Ban đầu, Lily còn tưởng cha mẹ mua cho mình một con thú bông mô phỏng hình con người. Dù cha mẹ giải thích thế nào, cô bé vẫn khăng khăng muốn giữ Vưu Mễ lại.
Thấy chủ nhà khó xử, Vưu Mễ đề nghị:
“ Tôi không cần chỗ trong chòi bảo an, phòng tôi rất nhỏ, chỉ cần đặt phía sau bồn hoa là được. Các ngươi có thể cho tôi làm thử một thời gian xem sao.”
“……”
Cha mẹ Lily nào dám để cậu thử chứ! Một nhóc con nhỏ xíu thế này, e là còn đánh không lại cả mèo hoang. Nhưng từ khi chuyển trường, Lily luôn ủ rũ, đây là lần đầu tiên cô bé tỏ ra hứng thú với một người lạ.
Vì niềm vui của con gái, họ đành đồng ý để Vưu Mễ đặt nhà gỗ trong sân ở tạm, còn việc thuê bảo an thì vẫn tìm người khác.
Nhờ vậy, căn nhà gỗ của Vưu Mễ cũng yên ổn ở lại. Đặt trong sân của người Tư Nạp Tinh, ít nhất cậu sẽ không bị xua đuổi. Hơn nữa, với việc có thêm bảo an mới đến, nơi này lại càng an toàn hơn.
"Mễ Mễ!" Lily đã chạy xuống, giọng nói non nớt đầy chân thành: “ anh mới ăn có một bữa cơm mà đã chạy mất tiêu rồi sao? Phải chơi cho đàng hoàng chứ... Em có thể đút anh ăn cơm không?”
“...... Anh tự ăn được.”
Vưu Mễ không chắc có phải mình ảo giác hay không, nhưng cảm giác cô bé này đang xem cậu như thú cưng vậy... Cậu cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Lily không rời đi, mà ngồi xổm một bên, chăm chú nhìn Vưu Mễ với vẻ thích thú. Thỉnh thoảng, cô bé lại bật cười khúc khích:
“Mễ Mễ...”
Vưu Mễ bị cô bé cười đến mức nổi cả da gà. Ăn xong phần cơm tiện lợi, cậu liền lấy quả táo xanh, rửa sạch rồi cắt làm đôi, đưa một nửa cho Lily:
“Trời tối rồi, mau về nhà đi.”
Lily lập tức cắn một miếng lớn, nhai nát nửa quả táo xanh chỉ trong chớp mắt. Sau đó, cô bé lại chăm chú nhìn Vưu Mễ dùng muỗng đào phần ruột của nửa quả còn lại để ăn, kích động đến mức đôi tai hổ nhỏ khẽ run rẩy:
“Đáng yêu quá đi mất!”
Chờ Vưu Mễ ăn xong, Lily mới lưu luyến rời đi về phòng.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ dùng nước ấm trong nhà Lily để tắm nhanh một cái, rồi quay về phòng, khóa cửa lại.
Dưới ánh đèn, cậu bắt đầu nghiên cứu chiếc vòng tay cảnh báo mới mua.
Chiếc vòng này có chức năng lưu trữ tài khoản tinh tệ, cậu dự định ngày mai sẽ gửi hết số tiền mặt mình có vào đó.
Dù kiếm tiền khá vất vả, nhưng Vưu Mễ lại vui mừng nhận ra rằng mình tích góp tiền dễ dàng hơn so với người bản địa Tư Nạp Tinh. Hiện tại, cậu không phải trả tiền thuê nhà hay mua quần áo. Còn về chuyện ăn uống, mỗi lần chỉ cần mua phần nhỏ nhất cũng đủ ăn hai bữa!
Vưu Mễ đeo chiếc vòng tay cảnh báo vào. Đây là mẫu nhỏ nhất trong cửa hàng, nhưng vẫn hơi rộng so với cổ tay cậu. Cậu điều chỉnh lại dây đeo một chút, lúc này mới đỡ lỏng lẻo hơn.
Chiếc vòng tay này được liên kết với quang não của Lâm Ân. Nếu có chuyện xảy ra, chỉ cần nhấn nút cảnh báo, vòng tay sẽ tự động gửi tín hiệu cầu cứu cùng định vị khẩn cấp đến quang não của Lâm Ân, giúp đối phương nhanh chóng tìm được cậu.
Trước khi đi ngủ, Vưu Mễ lấy ra sổ tay công việc do xưởng gia cụ phát cho cậu, rồi viết lên đó kế hoạch phấn đấu để định cư trên Tư Nạp Tinh:
1. Sừng quái vật
2. Quang não
3. Thuê nhà
4. Mua phòng…
Chỉ cần có được ngôi nhà của riêng mình, Vưu Mễ mới thực sự xem như đã đặt chân vững chắc trên mảnh đất này.
---
Hôm sau, khi trời vừa sáng, Vưu Mễ mang theo túi tiền đi gửi tiết kiệm.
Nhìn con số trên màn hình tài khoản, cậu cảm thấy tràn đầy thành tựu . Rời khỏi ngân hàng, câuh lấy bản đồ ra, hướng về nhà hàng cao cấp được nhắc đến trên tờ quảng cáo điện tử hôm qua, chuẩn bị phỏng vấn.
Nhà hàng đó nằm trên một con phố sầm uất trong nội thành, nơi mà trước giờ Vưu Mễ chưa từng đặt chân đến. Cậu vừa dò bản đồ vừa hỏi đường. Khi đang đứng ở một con hẻm nhỏ nghiên cứu lộ trình, một cái bóng đen khổng lồ đột ngột bao trùm lấy cậu.
Vưu Mễ chần chừ ngẩng đầu lên.
Ngay phía trước cậu, một Tư Nạp Tinh nhân khổng lồ đang tiến lại gần. Nhưng điều đáng chú ý nhất là người này không hề mang dáng vẻ con người.
Cơ thể hắn ta méo mó kỳ lạ, làn da nâu vằn loang lổ. So với những Tư Nạp Tinh nhân có đặc điểm thú loại mà Vưu Mễ từng gặp, người này còn giống với những con quái vật kinh hoàng mà cậu từng thấy trong phim tài liệu hơn…
Đây là một Tư Nạp Tinh nhân hoàn toàn mang hình dạng quái vật!
Trong khoảnh khắc, Vưu Mễ quên cả việc nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.
Những Tư Nạp Tinh nhân trên đường đều vội vàng né tránh.
Quái vật ấy chỉ bước một bước đã đứng ngay trước mặt Vưu Mễ.
Cậu sợ hãi đến mức khẽ run rẩy, cho rằng con quái vật này đã nhắm vào mình kẻ nhỏ bé nhất trong đám đông và sắp bắt nạt cậu.
Vưu Mễ do dự liếc nhìn chiếc vòng tay cảnh báo, rồi ngay sau đó thông qua kính phản chiếu trên vòng tay, cậu nhìn thấy một gương mặt khác cũng đang run rẩy y hệt.
“……”
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu đã nghe thấy giọng nói của con quái vật:
“Cơ thể người của cậu thật hoàn hảo… cậu đang thấy bộ dạng tàn tật của tôi buồn cười lắm sao? Nên mới cố ý đứng đối diện tôi như vậy?”