Tác giả: Yến Bất Tri
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Vưu Mễ nghiêm túc nhìn về phía quầy trưng bày trước mặt.
Cậu do dự một lúc, rồi đưa tay sờ vào khẩu trang, nhớ lại mấy ngày trước ở chợ đen đã thấy những món trang sức kỳ quái với giá trên trời, liền lắc đầu nói: “ Tôi có thể mua trước một chiếc vòng tay cảnh báo giá một trăm tinh tệ.”
Xét tình hình hiện tại, là con người duy nhất hấp thụ được tinh lực, tích góp tiền để mua sừng vẫn là quan trọng hơn.
Trước khi xuyên qua, Vưu Mễ còn sống trong đống phế tích thiếu thốn vật tư.
Cậu đến từ tận thế, ngay sau đó xuất hiện tang thi, khiến cậu không dám ra khỏi cửa. Ai ngờ trốn trong nhà chưa được ba ngày thì đã mất ý thức trong một trận động đất.
Khi tỉnh lại, cậu đã ở trong một thế giới khác tràn ngập quái vật.
Vưu Mễ cẩn thận quan sát xung quanh, thông qua những tin tức trên màn hình dọc đường để hiểu sơ qua về thế giới này, nơi được gọi là Tư Nạp Tinh.
Người Tư Nạp Tinh tôn sùng việc loại bỏ hoàn toàn diện mạo con người, nhưng hằng ngày họ vẫn sẽ biến hình thành dạng người để sinh hoạt. Dù vậy, ít nhiều vẫn để lộ một vài đặc điểm quái vật, như sừng, xúc tu, vảy, răng nanh, đuôi, v.v... Quái vật càng mạnh thì những sơ hở này càng nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể che giấu hoàn toàn.
Trước khi xuyên qua, Vưu Mễ đã mang theo khẩu trang, và nó thực sự đã giúp cậu một ân huệ lớn!
Người Tư Nạp Tinh đầu tiên nói chuyện với cậu chính là Lâm Ân.
Lúc đó, Lâm Ân vừa kết thúc công việc và trở về nhà, nhìn thấy Vưu Mễ đứng ở ngã tư đường, ngó đông ngó tây. Lâm Ân còn tưởng là con của ai đó bị lạc đường, liền tiến lại hỏi: “em lạc đường sao?”
Nhờ vậy, hai người kết bạn.
Trong mắt Vưu Mễ: So với những con quái vật khổng lồ mà cậu từng thấy trước đó, Lâm Ân rõ ràng trông giống con người hơn, khiến cậu cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Trong mắt Lâm Ân: Thật không ngờ còn có một Tư Nạp Tinh nhỏ bé như vậy! Nếu không biết trước, Lâm Ân còn tưởng đây là một con thú bông cỡ lớn, thật quá đáng yêu!
Vưu Mễ nói dối rằng mình đến từ một ngôi làng hoang vu xa xôi, hầu như không có ai sinh sống. Vì thiếu đồ ăn, cậu mới nhỏ bé hơn so với những người cùng lứa tuổi. Gần đây không thể tiếp tục sống nổi nữa nên buộc phải đến nơi này, chỉ là do sống ẩn dật quá lâu nên hoàn toàn không theo kịp nhịp sống ở đây... Còn khẩu trang là để che giấu những chiếc răng nanh đáng sợ.
Lúc cậu nói chuyện, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Thấy Vưu Mễ ngay cả quang não cũng không có, Lâm Ân hoàn toàn tin lời cậu nói và nhiệt tình mời cậu về nhà làm khách.
Lâm Ân là một cô nhi sống ở khu xóm nghèo.
Đối mặt với một Tư Nạp Tinh nhỏ bé, hai bàn tay trắng như Vưu Mễ, Lâm Ân cảm thấy đồng cảnh ngộ và chủ động giới thiệu cho cậu công việc tại xưởng sản xuất nơi mình làm.
Vưu Mễ thuận lợi vào làm trong xưởng, còn được sắp xếp ở ký túc xá dành cho công nhân. Khi ôm chăn gối bước vào ký túc xá, câuh lại sợ hãi đến mức phải lùi ngay ra ngoài.
Bên trong ký túc xá, có ba sinh vật , hình dáng t lớn và khủng khiếp đang đứng đó. Một trong số chúng còn đang há miệng lớn, đang ăn ngấu nghiến những tảng thịt khổng lồ…
Cùng ngày hôm đó, Vưu Mễ đã từ bỏ ý định ở lại ký túc xá. Dù sao cậu cũng chỉ là một con người nhỏ bé và yếu ớt, sống chung với những quái vật đó sớm tối, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể bại lộ thân phận... Tuy không rõ nguyên nhân con người bị tuyệ chủng ở đây, nhưng chỉ cần nhìn những con quái vật kia, thật khó để không nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Nhà ở trong đô thành vô cùng đắt đỏ, đừng nói mua, ngay cả thuê cũng không nổi. Vưu Mễ đành ở tạm trong những căn nhà gỗ bỏ không dành cho thú cưng mà cậu nhặt được. Cậu quá nhỏ bé, nên những căn phòng thú cưng không cần dùng đến trong các khu biệt thự của quái vật cũng đủ để làm nơi ở cho cậu.
Lâm Ân cũng nghèo chẳng kém, tan ca xong còn phải đi nhặt phế liệu. Vưu Mễ thường đi cùng Lâm Ân, lúc nhặt ve chai còn có thể xin lại từ những đứa trẻ quái vật những con búp bê hoặc quần áo Tây Dương mà chúng không cần nữa. Giặt giũ sạch sẽ là có thể dùng làm đồ mặc, còn những món đồ chơi thì biến thành đồ dùng trong nhà.
Tuy nhiên, đến ngày thứ năm làm việc tại xưởng, Vưu Mễ bị sa thải với lý do sức lực quá yếu.
Sau đó, cậu bắt đầu làm đủ mọi công việc lặt vặt để tích góp từng đồng.
Vưu Mễ cũng đã nghĩ thông suốt: So với những ngày từng phải sống trong cảnh cận kề cái chết, cuộc sống hiện tại vẫn còn tốt hơn nhiều.
Tận thế, ít nhất trên tinh cầu này vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường, chỉ cần ngụy trang thành quái vật là được.
Trong cửa hàng buôn bán quang não.
"Hoan nghênh lần sau quay lại!" Nhân viên cửa hàng với làn da thằn lằn cúi người chào bóng dáng nhỏ bé còn chưa cao đến đầu gối mình.
Vưu Mễ xách túi bước ra khỏi cửa hàng: “Ngoài chức năng báo nguy, nó còn có thể phát hình chiếu để xem TV không?”
Chiếc túi trên tay là vòng tay cảnh báo mà cậu vừa mua với giá một trăm tinh tệ.
Lâm Ân nói: “Đương nhiên, đó là chức năng cơ bản mà.”
Vưu Mễ nhẹ nhàng đặt chiếc túi vào xe đẩy nhỏ: “Ngày mai lại tìm công việc mới vậy. Giờ tôi phải về nhà nghiên cứu cái vòng tay mới này, có vài thiết lập tôi vẫn chưa hiểu lắm.”
Lâm Ân thật sự không hiểu nổi một cái vòng tay cảnh báo hết hạn thì có gì đáng để nghiên cứu, nhưng nghĩ lại, Vưu Mễ đến từ một ngôi làng hoang vu xa xôi, chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Lâm Ân không kìm được mà ghé vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, định mua cho cậu chút đồ ăn. Tuy nhiên, còn chưa bước vào thì ánh mắt đã bị một tờ truyền đơn điện tử dán trên cửa hấp dẫn.
Phía sau, Vưu Mễ cũng nhìn theo ánh mắt của Lâm Ân:
[Khẩn cấp] Nhà hàng XX sắp tổ chức một buổi biểu diễn bùng nổ! Tuyển người mẫu đứng hộp nhạc! Không cần biết nhảy, chỉ cần đứng trên hộp nhạc là được! Lương khởi điểm 700 tinh tệ mỗi ngày! Yêu cầu chiều cao dưới 2 mét!
Lâm Ân vừa định giúp Vưu Mễ đăng ký, nhưng ngay giây tiếp theo, tờ truyền đơn điện tử liền cập nhật:
[Khẩn cấp! Khẩn cấp!] Nhà hàng XX sắp tổ chức một buổi biểu diễn bùng nổ! Tuyển người mẫu đứng hộp nhạc! Không cần biết nhảy, chỉ cần đứng trên hộp nhạc là được! Lương khởi điểm 1.000 tinh tệ mỗi ngày! Yêu cầu chiều cao dưới 2 mét!
"..." Lâm Ân nhìn xuống đôi chân nhỏ bé của Vưu Mễ, “Thôi, vẫn là để mai đăng ký cũng được.”
"Ừ!" Vưu Mễ gật đầu đồng ý.
---
Chương 2
Trước khi trời tối, Vưu Mễ đã trở về nhà.
Khu nhà phố ở đô thành có trị an rất tốt, ban đêm hiếm khi xảy ra các vụ án nghiêm trọng. Tuy nhiên, Vưu Mễ hiện tại không có hộ khẩu, thân thể lại quá nhỏ bé, nên dù có tránh được người xấu, cậu vẫn sợ chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể bị những quái vật khổng lồ vô tình giẫm chết trên đường.
Về vấn đề hộ khẩu, trước đó Vưu Mễ đã nghiêm túc nghiên cứu rõ ràng thông tin trên quang não của Lâm Ân.
Các khu vực của Tư Nạp Tinh đều vô cùng phức tạp, chủng loại quái vật đa dạng. Tuy có thói quen sinh hoạt giống con người, nhưng hầu như không có một hệ thống quản lý thống nhất.
Ngoài khu chủ thành lớn nhất, cũng chính là đô thành, còn có các khu vực khác như vùng núi, hoang mạc, băng nguyên... Thậm chí cả những vùng dung nham cũng có Tư Nạp Tinh sinh sống.
Còn Lâm Ân thì hiểu lầm rằng nơi mà Vưu Mễ từng sống trước đây cánh đồng hoang vu bị bóng tối bao phủ là một môi trường sinh tồn khắc nghiệt nhất, gần như không có bất kỳ Tư Nạp Tinh nào cư trú.