Trong động nhìn sơ qua có chừng hai mươi người, bên cạnh cô nương chua ngoa kia chỉ có một lão nhân tuổi đã cao đi theo, còn lại đều là những người không liên quan, mỗi người ngồi một chỗ nhai nhồm nhoàm lương khô trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người mới đến.
Đám người Dạ Tư Thần chẳng buồn để tâm ánh mắt người khác, từ trên xe lấy xuống ghế nhỏ, bàn nhỏ, lò sưởi nhỏ, rồi nhóm củi, đặt nồi lên bếp, đem gạo đã vo sạch bỏ vào nấu cháo.
Lạc Thanh Thư dùng tay áo che tầm mắt nóng bỏng của đám người, sau đó vẫn như cũ cho thịt băm và rau xanh cắt nhỏ vào cháo, rắc thêm chút muối, đậy nắp lại. Tiếp đó nàng pha trà bằng nước nóng đun trên lò sưởi khác, rồi lại bắt đầu nấu thuốc dưỡng thân cho Huyền Nguyên Dục.
Không lâu sau, hương thơm ngào ngạt của cháo và thuốc bắt đầu lan khắp động, khiến người trong động hít hà liên tục, nước miếng cũng rớt đầy cằm.
Thơm quá! Thức ăn mấy người này nấu thật sự quá thơm!
Ngay lúc mọi người bắt đầu rục rịch, ngoài cửa động bỗng vang lên tiếng la hét:
“Á, mau ra đây! Nhiều thỏ rừng quá!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT