Lôi xộc tên chưởng quầy vào một gian phòng trống bên cạnh, Lôi Cửu khép cửa lại, thong dong ngồi xuống ghế.
“Phủ chủ đã sớm sai người chuyển lương thực cứu tế đến đây, chẳng những các huyện trấn đều có, mà ngoài cổng thành cũng đã lập nồi cháo cứu nạn. Ngươi nơi này cớ sao lại không có hạt gạo mà ăn?”
Chưởng quầy mặt xám như tro, quỳ rạp dưới đất, giọng khàn khàn đáp:
“Khách quan, ngài chưa rõ sự tình. Lương thực cứu tế ba ngày trước phủ chủ đã sai người đưa đến. Chỉ là tên huyện lệnh kia lòng tham che mắt, âm thầm chiếm giữ, lại đem số lương ấy đưa vào cửa hàng dưới danh nghĩa bên nhà ngoại của mình, đem bán với giá cắt cổ.”
“Lúa mạch một cân ba mươi văn, còn gạo tẻ thì năm mươi văn mới mua được. Lương thực vốn là phủ chủ từ Hà Châu phủ xin về để cứu giúp dân nghèo, nay lại bị hắn biến thành phương tiện vơ vét của cải.”
Nói đến đây, chưởng quầy nước mắt lã chã, nét mặt già nua chất đầy đau khổ.
“Gặp chuyện bất bình, sao không đưa đơn tố cáo lên trên? Ngươi lại dùng thủ đoạn ám hại người, trộm cắp của cải, đây là cách hay lắm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play