Mấy kẻ trong lòng có mưu đồ xấu xa len lén nhón chân nhìn con chó vàng đang ngồi xổm trước cổng, bất giác rụt cổ lại.

Xem ra, dù Lạc Dạ Lan không ở đây, mấy mẹ con góa bụa nhà hắn cũng không phải ai muốn bắt nạt thì bắt nạt được…

“Mẫu thân, mẫu thân ơi! Ai dám ức hiếp mẫu thân vậy?

Mẫu thân, mau đứng dậy, con gọi mấy biểu ca đến báo thù cho mẫu thân!”

Từ xa, Lạc Tam Hoè và Hà thị đã nghe thấy tiếng khóc lóc ai oán của Vương Quế Hoa.

Hai vợ chồng vội ném chiếc xe kéo lại phía sau đám đông, hùng hổ chen vào, đỡ bà ta dậy trước mặt mọi người, ra vẻ hiếu thuận.

Lạc Hải có ba huynh đệ, hắn là anh cả, trong thôn còn hai người em trai, đều là dân cày cấy thật thà, ít qua lại với nhà hắn.

Trừ khi có việc lớn hoặc ngày lễ tết, còn lại họ đều tránh xa, không muốn dính dáng.

Trái lại, Vương Quế Hoa vốn là người thôn Trương sát vách, bên nhà mẹ đẻ có bốn anh trai, mười thằng cháu ngoại.

Có lẽ do nếp nhà như thế, nên đám anh em họ Vương nhờ đông con trai mà ngang ngược khắp nơi, không ai dám hó hé.

Vương Quế Hoa cũng dựa vào thế lực bên mẹ đẻ, tác oai tác quái ở nhà họ Lạc.

Thậm chí trong thôn, bà ta cũng nổi danh ngang ngược.

Nếu có ai xích mích với bà ta, lập tức một đám cháu trai bên họ Vương sẽ kéo đến quấy rối, hăm dọa, đòi bồi thường ít tiền hoặc quà cáp mới chịu bỏ qua.

Lâu dần, người trong thôn đành tránh xa, chẳng ai dám dây dưa với mụ già ngang ngược này.

Nếu nói Vương Nhị là người khó dây vào nhất trong thôn, thì Vương Quế Hoa đứng thứ hai.

Nghe Lạc Tam Hoè nhắc đến mấy tên biểu ca của hắn, đám dân làng theo bản năng rụt cổ, lặng lẽ lùi ra xa.

Dù thịt trâu rất hấp dẫn, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn nhiều!

Những chuyện xảy ra ngoài sân trước, Tiểu Phong nấp dưới mái hiên đều kể lại cho Lạc Khinh Thư nghe không sót một chữ.

Khoé môi nàng cong lên một nụ cười nhạt.

Hừ, anh em nhà họ Vương sao?

Kẻ khác sợ chúng, nàng thì không.

Nếu chúng dám đến, nàng nhất định sẽ cho chúng một bài học nhớ đời.

Để bọn chúng hiểu rằng, thiên hạ này đâu phải mang họ Vương!

Nghe mấy kẻ nhà họ Lạc la lối om sòm ngoài sân, sắc mặt thôn trưởng vốn ôn hoà cũng lạnh đi vài phần.

“Nhà đầu Khinh Thư, đừng sợ.

Dù anh em họ Vương có ngang ngược đến đâu, nếu dám đến Hồng Câu thôn gây rối, ta đây cũng không phải hạng dễ bắt nạt.

Yên tâm đi, mấy ngày này ta sẽ cắt cử người theo dõi động tĩnh trong thôn.”

Lần này, nha đầu Khinh Thư chính là đại ân nhân của cả thôn.

Đừng xem thường mấy cân thịt này, trong lúc nguy cấp chính là mạng sống của toàn thôn đó!

Lạc Khinh Thư nhìn thoáng qua chỗ thịt trâu tươi ngon trên bàn, khoé môi càng nhếch lên cao hơn.

“Sợ ư? Nếu sợ, cháu đã không gây náo động lớn như vậy để chia thịt cho mọi người rồi.

Trưởng thôn cứ yên tâm, bọn chúng, cháu còn chưa thèm để vào mắt đâu.”

Trưởng thôn hơi sững sờ nhìn cô bé gầy gò trước mặt.

Không biết từ khi nào, nàng đã dùng một tấm khăn che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sáng rực, toát lên ánh nhìn khác hẳn người thường.

Trưởng thôn không nhịn được mà bật cười lắc đầu.

Cái nha đầu này, đúng là chưa thấu hiểu sự hiểm ác của thế gian, lòng người khó lường.

Nhưng cũng không sao.

Với lòng dạ rộng rãi của nó lần này, về sau hắn nhất định sẽ không làm ngơ trước sự an nguy của cả nhà nó.

Khi mấy gã đàn ông khỏe mạnh khiêng từng tấm ván thịt đặt ngay ngắn trong sân nhà Lạc Khinh Thư, đám đông bên ngoài lập tức xôn xao.

“Trời ơi! Nhiều thịt quá!”

Có người không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.

Vương Quế Hoa vừa nhìn thấy đống thịt, liền quên luôn chuyện đang nằm lăn lóc trên đất, lập tức bật dậy lao đến.

“Tất cả cút hết cho ta! Đây là thịt nhà ta, ai cũng đừng hòng lấy đi!”

Bọn họ ai nấy đều sợ con chó vàng, không dám bước vào sân, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào chiếc thau trong tay Lạc Khinh Thư và chỗ thịt trâu trên ván.

Lạc Khinh Thư thản nhiên liếc qua Vương Quế Hoa đang gào thét như mụ điên, khẽ hừ lạnh trong mũi rồi ung dung bưng thau huyết trâu vào bếp, đặt lên bếp lò, dặn dò Mạn Liễu một câu rồi mới bước ra ngoài, đứng cạnh trưởng thôn.

Trưởng thôn chẳng buồn để ý đến đám người nhà Lạc Hải đang ầm ĩ, chỉ hắng giọng một cái rồi nghiêm nghị nói:

“Nha đầu Khinh Thư chính là phúc tinh của Hồng Câu thôn chúng ta.

Nó cùng Mã thị lên núi hái rau dại, vô tình nhặt được hai con trâu lớn lao đầu vào cây mà chết.

Nhưng hai người họ không hề vì thế mà giữ lấy làm của riêng, ngược lại còn nghĩ đến các bậc hương thân trong thôn, quyết định mổ thịt trâu rồi chia đều cho mọi nhà.

Tấm lòng như vậy, nói thật, đến ta đây là nam tử hán đại trượng phu còn chưa chắc đã làm được!

Tình cảnh hiện tại ra sao, mọi người ai cũng rõ.

Giờ ta quyết định, mỗi hộ trong thôn sẽ được chia tám cân thịt.

Lát nữa, mọi người về nhà lấy thau hoặc rổ đến nhận thịt.

Ta sẽ gọi tên theo sổ hộ tịch, từng người đến lấy, ai dám giành giật, đừng trách ta không nể mặt!”

Đừng thấy trưởng thôn ôn hòa nho nhã mà lầm, ông ta có uy vọng rất lớn trong thôn, lời ông nói ra chính là thánh chỉ, không ai dám cãi lại.

Huống hồ, mỗi nhà đều được tám cân thịt, thịt trắng cho không, bọn họ còn có gì không vừa lòng chứ?

Lạc Tam Hoè chạm phải ánh mắt lạnh lùng của trưởng thôn, lập tức run bắn lên, trong lòng chột dạ.

Hắn có thể ngang ngược với nhà Lạc Dạ Lan, nhưng trước mặt trưởng thôn, hắn thực sự không dám làm càn.

Vương Quế Hoa nghe xong lời trưởng thôn, trong lòng đau như cắt, đôi mắt gần như dán chặt vào đống thịt trâu kia.

Bà ta vừa nhấc chân định bước vào sân, Lạc Tam Hoè vội kéo bà ta lại.

“Mẫu thân, chúng ta về thôi!”

Trưởng thôn và con chó kia đều quá đáng sợ…

Vương Quế Hoa hất tay hắn ra, giọng the thé quát:

“Đồ vô dụng! Có trưởng thôn thì sao? Hắn cũng không thể không nói lý chứ?”

Bà ta trừng mắt nhìn đống thịt trâu tươi ngon, không nhịn được mà thét lên:

“Trưởng thôn! Muốn chia thịt nhà ta, chẳng lẽ không cần hỏi qua ta – người làm chủ nhà này sao?”

Dân làng chỉ lạnh nhạt lướt qua Lạc Hải một cái, rồi nhanh chóng chạy về nhà lấy thau đựng thịt.

Cũng có vài người nán lại chờ người nhà mình đến.

Bọn họ đều cười khẩy với Lạc Hải.

Thật mất mặt, từ bao giờ nhà họ Lạc lại để đàn bà đứng ra làm chủ vậy?

Lạc Hải cũng sa sầm mặt, đưa tay che miệng ho khan một tiếng.

Bà già này, thật mất mặt quá đi!

Trưởng thôn là ai chứ?

Ông ta là người có thể giao hảo với quan phủ!

Bà ta không biết thân biết phận, ngay trước mặt bao người lại dám bất kính với trưởng thôn như thế, sau này nếu có chuyện gì, bọn họ còn mặt mũi nào nhờ trưởng thôn giúp đỡ đây?

Phải biết rằng, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ trong thôn đều phải nhờ trưởng thôn đứng ra lo liệu mới xong được!


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play