Người ta thường nói, rượu làm kẻ nhát gan thêm bạo dạn. Nhưng đôi khi, tiền bạc càng khiến lòng tham trỗi dậy, làm con người quên mất rằng có những thứ dù quý giá đến đâu cũng không thuộc về mình, không phải cứ muốn là có quyền chiếm đoạt.
Tin tức Lạc Khinh Thư đem thịt đến khiến cả thôn nhốn nháo.
Mấy người còn đang cày cuốc ngoài đồng cũng vội vã buông tay, chạy về cho kịp.
Thực sự mà nói, chuyện này khó tin đến mức ai nghe cũng phải ngỡ ngàng.
Trước sân nhà Lạc Dạ Lan, bà con xóm giềng chen chúc, vươn cổ nhìn vào, vừa nhìn vừa bàn tán rôm rả.
“Nghe nói có thịt trâu chia phải không? Trâu đâu rồi?”
“Được kéo ra sau nhà rồi, lão Trương mổ trâu với trưởng thôn đã vào trong, chắc bắt đầu chặt thịt rồi.”
“Hai con trâu bự chảng thế kia, nhìn cũng phải nghìn cân chứ chẳng ít. Nếu chia theo hộ, mỗi nhà ít nhất cũng được tám, chín cân.”
“Chậc, Vương Nhị, nhà ngươi số sướng thật đấy. Hai vợ chồng trẻ, không con không cái, hưởng bấy nhiêu thịt. Như nhà ta già trẻ lớn bé gần hai mươi miệng ăn, chia kiểu này có phải bất công không?”
“Phải đó! Nhà ta cũng đông người lắm…”
“Nhà ta cũng vậy…”
Ở thôn quê, phần lớn con cái dù có gia đình riêng vẫn sống chung với cha mẹ.
Cũng có vài hộ tách ra sống riêng, nhưng không nhiều.
Như Vương Nhị, đầu năm vừa rồi tách hộ, ra riêng cùng vợ. Vợ lại đang mang thai, nên bây giờ trong nhà chỉ có hai người, tính ra đúng là lợi hơn những nhà đông con cháu.
Trước kia, mấy hộ chia ra sống riêng như Vương Nhị thường bị thiên hạ chê cười sau lưng, nhưng giờ ai cũng lấy làm hối tiếc.
Giá mà họ cũng tách hộ, thì giờ thịt có phải được chia nhiều hơn không?
Nghe đám đông bàn tán, Vương Nhị liếc mắt nhìn mấy kẻ xung quanh, nhếch mép cười lạnh.
“Thịt là của nhà Lạc Dạ Lan, không phải của các ngươi.
Chia thế nào là do chủ thịt quyết định, các ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Nếu ta là nha đầu nhà họ Lạc, gặp mấy kẻ tham lam không biết đủ như các ngươi, một mẩu xương ta cũng chẳng thèm bố thí.”
Vương Nhị là người từng lăn lộn bốn phương.
Hắn cao to vạm vỡ, sức lực hơn người, trước kia từng làm ăn buôn bán.
Không rõ vì sao mà vỡ nợ, tiền bạc đội nón ra đi, hắn chán nản quay về quê, nghe theo cha mẹ cưới một cô gái xấu xí ở thôn bên, lập nghiệp lại từ đầu.
Dù buôn bán thất bại, nhưng dân làng vẫn có phần kiêng dè hắn.
Mụ Vương đứng trong sân nghe vậy liền hậm hực gạt đám đông, giọng the thé:
“Tránh ra, tránh ra, việc nhà ta không tới lượt con nha đầu đó quyết!
Một lát nữa con trai ta về, con bò này nhà ta không dễ mà có, chính chúng ta cũng còn chưa được miếng nào, làm gì có chuyện đem thịt đi chia! Mau mau tản ra, đừng đứng nghẽn cửa, lát nữa xe kéo vào không được thì rách việc!”
Nghe vậy, đám đông cười khẩy.
“Này mụ Vương, mụ già đầu rồi mà vẫn còn trơ trẽn vậy à? Thịt nhà mụ à?
Nhà Lạc Dạ Lan tách hộ lâu rồi, chẳng còn dính dáng gì đến nhà mụ đâu nhé!
Bình thường người ta góa phụ côi cút, mẹ góa con côi chẳng thấy mụ đoái hoài, giờ có thịt thì nhớ ra bà con thân thích hả?
Cút ra xa chút đi, đừng có cản trở chúng ta chia thịt!
Hôm nay mà ai dám chắn đường miếng thịt của ta, ông đây không ngại lấy mạng nó đâu!”
Người kia vừa nói vừa giơ nắm đấm về phía Vương Quế Hoa, lời lẽ không chút khách khí.
Bụng đã đói mấy ngày nay, khó khăn lắm mới có được miếng thịt ăn, ai còn hơi đâu đi nói chuyện lễ nghĩa đạo đức với một mụ già như bà ta?
“Đúng vậy! Lão Lạc, nhà các người càng sống càng hồ đồ.
Giá như ngày thường đối xử tử tế với mẹ con nhà họ, thì nha đầu Khinh Thư cũng đâu đến mức chẳng thèm đoái hoài đến các người.
Ta khuyên các người nên biết xấu hổ mà cút đi, bằng không lát nữa nha đầu Khinh Thư ra đây, e là các người bị đuổi thẳng cổ cho mà xem!”
Hôm qua còn chửi bới bắt người ta cút đi, đến một đồng cũng không chịu bỏ ra cho mẹ con nhà họ Dư đi khám bệnh. Thế mà hôm nay lại nhớ ra là người một nhà, thật chẳng biết xấu hổ!
Dân làng xung quanh thi nhau chỉ trích Vương Quế Hoa và lão Lạc, khiến mặt lão lúc xanh lúc đỏ, trông đến là tức cười.
Thế nhưng nghĩ đến khoản bạc lớn cùng đống thịt kia, lão liền cắn răng nhịn xuống, để mặc mụ vợ đứng đó giở trò ăn vạ.
“Im hết cho ta! Dù sao đi nữa, Lạc Khinh Thư cũng là con cháu nhà họ Lạc ta.
Nếu nó dám bất kính với bề trên, ông trời cũng không dung tha!
Nay cha nó không còn, trong nhà chẳng có ai làm chủ, lẽ hiển nhiên là ta, trưởng bối, phải đứng ra định đoạt.
Tránh ra mau, để ta vào nhà!”
Vương Quế Hoa vốn là kẻ ngang ngược, đâu dễ bị dọa nạt.
Trước lợi ích trước mắt, dù có bị đánh vài quyền, bà ta cũng chịu được.
Dân làng dù chướng mắt đôi vợ chồng già không biết liêm sỉ này, nhưng cuối cùng vẫn nhường một lối cho họ đi vào, vừa chỉ trỏ vừa xì xào bàn tán.
Dẫu sao cũng cùng mang họ Lạc, dù có tách hộ, nói ra vẫn là người một nhà.
Thế nhưng, ngay khi một chân Vương Quế Hoa vừa bước qua cổng, Tiểu Hoàng lập tức phóng vọt ra, ngoạm lấy ống quần bà ta.
Chỉ thấy nó lắc mạnh đầu một cái, liền hất thẳng bà già ra khỏi sân, sau đó còn ghét bỏ quay đầu ho khan hai tiếng.
Hừ, cũng may là chưa chạm vào đống thịt thối kia, nhưng vẫn buồn nôn quá đi mất!
“Ối giời ơi! Con đàn bà họ Dư chết tiệt kia, mày dám thả chó cắn mẹ chồng sao?
Trời ơi là trời, thế gian này sao lại có đứa con dâu độc ác đến vậy?
Lão thiên gia ơi, ta sống làm sao nổi nữa đây…”
Vương Quế Hoa bị quăng ra đất, đầu óc quay cuồng, nhưng vừa định thần lại liền ôm lấy ống quần, ngồi bệt xuống đất gào khóc om sòm.
Lạc Hải đứng bên cạnh thấy vậy liền rụt vội chân lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn vợ mình ngã sõng soài trên đất, rồi lại quay sang con chó vàng đang trấn giữ ngay cổng.
Cái… cái con chó này ở đâu ra thế?
Sao mà dữ vậy?
Đến mức ông ta cũng không dám tiến lên.
Dân làng đứng bên ngoài đều bịt tai, nhìn con chó nhỏ ngồi thu lu một góc mà ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Ấy chà, con chó này cũng thật thông minh, biết phân biệt tốt xấu nữa kìa.
Vừa nãy mấy người trong thôn trưởng đi vào, nó còn chẳng buồn sủa.
Vậy mà giờ chẳng nói chẳng rằng đã quẳng thẳng bà Vương Quế Hoa ra ngoài!
Không ngờ thân hình nhỏ bé thế, mà sức lực lại chẳng hề nhỏ.
Có người nhìn con chó mà thầm rùng mình.
May mà ban nãy không cố xông vào…