Dưới ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tú Chi, bà ta nghiêm giọng: "Cô muốn chết à? Bây giờ ai cũng đang chống lại mê tín dị đoan, vậy mà cô còn dám lan truyền những tư tưởng phong kiến lạc hậu? Phần tử như cô nên bị đưa đến nông trường cải tạo tư tưởng, để xem có sáng mắt ra không!"
Phương Tiểu Quyên tái mặt ngay lập tức.
Nông trường không phải nơi tốt đẹp gì, toàn là địa chủ, tư sản bị đưa đến lao động khổ sai, cơm ăn không đủ, việc làm không xuể, chưa đến vài năm đã kiệt quệ mà chết. Bà ta không muốn kết cục như vậy!
Nhưng vẫn không cam lòng, bà ta bực tức cãi lại: "Nó là con của tôi, tôi không có quyền dạy dỗ nó sao? Tôi là mẹ ruột nó, cho dù có đánh chết nó thì ai có thể nói gì?"
Kiều Tú Chi cười khẩy: "Đánh chết? Cô có ngon thì cứ thử đi, xem tôi có báo thẳng lên đồn công an không!"
Nghe vậy, một người đứng xem lập tức phụ họa: "Này Phương Tiểu Quyên, cô đừng có mà nóng nảy. Giết người là phạm pháp đấy, bị bắt không chỉ bị đội mũ diễu phố mà còn có khi bị xử bắn nữa!"
Phương Tiểu Quyên sợ đến nỗi thốt lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục gào khóc: "Ôi trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này? Sinh ra một đứa nghiệt chướng như vậy, giờ còn không thể mắng, không thể đánh! Tổ tông ơi, con sống thế nào đây?"
Kiều Tú Chi khoanh tay, sắc mặt lạnh tanh: "Không muốn sống nữa thì cứ đi chết đi! Nếu cô chết ngay bây giờ, tôi còn có thể mua quan tài giúp cô!"
Phương Tiểu Quyên: "..."
Thôn dân xung quanh nghe vậy lại phá lên cười.
Bà ta giận run người, chỉ hận không thể nhào tới cắn chết bà già độc miệng kia!
Nghiến răng kèn kẹt, Phương Tiểu Quyên quay người, trừng mắt nhìn Kiều Chấn Quân, giọng đầy uất hận: "Còn con nhỏ sao chổi kia, ông tính sao?"
Kiều Chấn Quân ngồi tựa vào giường, hốc mắt hõm sâu, gương mặt râu ria xồm xoàm, ánh mắt chất chứa đau khổ: "Đại Kiều cũng là con của chúng ta, sao cô không thể thương nó như thương Tiểu Kiều?"
Phương Tiểu Quyên cười lạnh: "Con bé sao chổi đó sao có tư cách so với Kiều Kiều? Hôm nay tôi nói thẳng, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó! Ông chọn đi!"
Kiều Chấn Quân nhắm mắt lại, bàn tay dưới chăn siết chặt, nhưng vẫn giữ im lặng.
Sự nhẫn nhịn của ông càng khiến Phương Tiểu Quyên tức điên. Nói đến mức này rồi, vậy mà ông ta vẫn bênh vực con bé xui xẻo đó!
Cơn giận bùng lên, bà ta nghiến răng: "Được! Nếu ông đã muốn bảo vệ nó thì cứ ở lại mà sống với nó đi!"
Nói xong, bà ta quay người vào phòng, cố tình đập đồ ầm ầm để tạo ra tiếng động thật lớn, sau đó thu dọn quần áo.
Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy Kiều Chấn Quân lên tiếng giữ lại.
Phương Tiểu Quyên tức đến mức suýt cắn gãy răng!
Bà ta dứt khoát đi đến một căn phòng khác, kéo Tiểu Kiều: "Đi! Theo mẹ về nhà bà ngoại!"
Tiểu Kiều đang đọc sách, nghe vậy, cô ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được thôi."
Thấy con gái đồng ý đi cùng, tâm trạng Phương Tiểu Quyên dịu lại đôi chút.
Không giống con nhỏ sao chổi kia, Tiểu Kiều chính là niềm tự hào lớn nhất của bà ta!
Nhìn mẹ và chị gái sắp rời đi, Đại Kiều sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch. Cô bé run rẩy kéo góc áo mẹ, giọng nói khẽ khàng như một chú mèo con: "Mẹ… mẹ đừng đi."
Giọng cô bé nhẹ nhàng, yếu ớt, giống như chiếc bánh ngọt mềm mịn, ánh mắt đầy hoảng loạn như con thú nhỏ bị dọa sợ.
Nhưng Phương Tiểu Quyên lại ghét cay ghét đắng, bà ta mạnh tay hất con bé ra: "Đừng gọi tao, tao không phải mẹ của mày!"
Đại Kiều ngã ngồi dưới đất, lòng bàn tay bị cọ xát đến bật máu, nhưng cô bé không để ý, vội vàng bò dậy muốn chạy theo.
Kiều Tú Chi đứng cạnh nhìn, chỉ hừ lạnh một tiếng, túm cổ áo cô bé nhấc lên như nhấc một con gà con: "Đừng lãng phí hơi sức, để nó đi!"
Bà muốn xem thử, người phụ nữ này có thể làm càn đến đâu!
Phương Tiểu Quyên hếch mặt, bước đi đầy kiêu ngạo, cứ như một con công trống đang khoe mẽ.
Nhưng ai ngờ, vừa bước đến cổng, dưới chân lại sẩy một bước, đầu gối đập mạnh xuống đất!
Tiểu Kiều bị kéo theo cũng ngã sóng soài.
"Rầm!"
Hai mẹ con cùng nhau té chổng vó!