Mùa đông đến, không có việc đồng áng để làm, dân trong thôn tụ tập trong nhà, nhấm nháp hạt dưa và tán gẫu.
Mẹ của Cẩu Đản vừa nhả vỏ hạt dưa vừa bĩu môi nói: “Trời rét thế này mà lại đuổi một đứa trẻ sáu tuổi ra khỏi nhà, Phương Tiểu Quyên đúng là quá nhẫn tâm!”
Vợ đội trưởng đội sản xuất, Lưu Thúy Hoa, cũng thở dài: “Cô còn lạ gì đâu, bà ta xưa nay thiên vị mà. Cùng sinh đôi mà một đứa thì xanh xao, gầy gò như que củi, một đứa lại trắng trẻo, mũm mĩm. Ai làm mẹ mà đối xử con cái như vậy chứ?”
Vợ của Tống Kim Lai bỗng hạ giọng, ngập ngừng nói: “Các chị không thấy đứa bé Đại Kiều kia mạng cứng lắm sao? Cả nhà lần lượt gặp chuyện, đến đá còn chẳng rắn bằng nó!”
Phương Tiểu Quyên là vợ của Kiều Chấn Quân, tức Kiều Lão Nhị. Hai người cưới chưa đầy nửa năm thì bà ta mang thai sinh đôi.
Nhưng quá trình mang thai này chẳng dễ dàng gì, cuộc sống sau đó lại càng gian nan hơn. Khi Đại Kiều chào đời, Tiểu Kiều suýt bị ngạt, mặt mày tím bầm. Còn Phương Tiểu Quyên thì băng huyết dữ dội, suýt nữa cả hai mẹ con không giữ được mạng.
Từ đó, bà ta luôn oán trách Đại Kiều.
Tiểu Kiều được cưng chiều như tiểu thư nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp. Còn Đại Kiều thì bị chèn ép đủ đường, mới hơn ba tuổi đã phải làm việc nhà, quét sân, cho gà ăn, đi kiếm củi… việc gì cũng giao cho cô bé!
Mấy năm qua, đứa trẻ vốn mũm mĩm, trắng trẻo giờ đây gầy nhom, da vàng vọt, lại còn nói lắp. Sáu tuổi mà chẳng cao bằng đứa bé bốn tuổi nhà người ta!
Nếu chỉ có vậy thì cũng chưa đến nỗi, vấn đề là hơn chục ngày trước, Kiều Chấn Quân bỗng nhiên bị liệt, mà chuyện này lại liên quan mật thiết đến Đại Kiều!
Nửa tháng trước, Đại Kiều lén lên núi Tây Lâm tìm trứng chim. Tây Lâm quanh năm sương mù dày đặc, đến người lớn cũng không dám tùy tiện vào, huống chi là một đứa trẻ?
Quả nhiên, chưa được bao lâu, cô bé rơi vào bẫy. Khi mọi người tìm thấy, cô đã đông cứng như kem, hơi thở yếu ớt. Nằm viện suốt bảy ngày mới giữ được mạng.
Hôm xuất viện, Kiều Chấn Quân một mình đến đón con gái. Không ngờ đi nửa đường lại gặp mưa lớn kèm theo sấm chớp. Đại Kiều trượt chân rơi xuống miệng cống nước, Kiều Chấn Quân vội lao tới cứu nhưng cũng bị dòng nước cuốn đi. Khi va phải một tảng đá lớn, ông đau đến ngất lịm.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán phần thần kinh cột sống lưng của ông bị tổn thương nghiêm trọng, với trình độ y học lúc bấy giờ thì không thể chữa trị.
Kiều Chấn Quân từ đó bị liệt.
Từ ngày chồng nằm một chỗ, Phương Tiểu Quyên ngày nào cũng khóc lóc, rêu rao đòi đuổi "sao chổi" Đại Kiều ra khỏi nhà.
Ngay lúc này, bên ngoài chợt vang lên một tiếng gào khóc——
“Tôi không sống nổi nữa rồi!”
Ba người Lưu Thúy Hoa lập tức ném hạt dưa, hối hả chạy ra ngoài. Khi họ đến sân nhà họ Kiều, cửa đã có không ít người đứng xem.
“Trời ơi, tôi gây ra tội nghiệt gì mà lại sinh ra con bé này chứ? Gây họa hết lần này đến lần khác, ngay cả cha ruột cũng bị nó khắc đến mức nằm liệt giường! Nó định hại cả nhà tôi luôn phải không?”
Phương Tiểu Quyên từng là mỹ nhân nổi tiếng của công xã Đông Phong, nhưng giờ đây tóc tai bù xù, quần áo lấm lem bùn đất và phân gà, chẳng còn chút dáng vẻ kiêu sa nào.
"Cô đang nói linh tinh gì thế? Mấy chuyện đó có liên quan gì đến con bé?" Giọng Kiều Chấn Quân yếu ớt vang lên từ trong nhà.
Phương Tiểu Quyên như bị chọc trúng chỗ đau, nhảy dựng lên, hét lớn: “Tôi nói bậy à? Tôi suýt mất mạng, Tiểu Kiều suýt ngạt chết, anh thì bây giờ nằm liệt giường, tất cả không phải tại nó thì là tại ai? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi nhất định phải đuổi con bé này ra khỏi nhà!”
Kiều Chấn Quân nghiến răng: “Dù cô nói gì đi nữa, tôi cũng không đồng ý!”
Trong khi bên ngoài còn đang ồn ào, trong bếp, một cô bé nhỏ xíu đang đứng trước bếp lò, cẩn thận thổi lửa sắc thuốc. Gương mặt bé chỉ to bằng bàn tay, trên má còn vương hai hàng nước mắt, trông đáng thương vô cùng.
Đại Kiều cầm quạt lá, vừa nhẹ nhàng quạt bếp lửa, vừa khe khẽ nức nở.
Khi thuốc đã sắc xong, cô bé nhanh chóng quệt tay áo lau nước mắt, đứng dậy, cẩn thận rót thuốc vào chiếc bát sứ cũ kỹ. Rồi cô lấy giẻ lau quấn quanh bát cho đỡ nóng, dè dặt bưng ra ngoài.