Vương Mạt Lỵ không biết làm sao mà nhìn bóng lưng vội vàng về nhà của cô, cũng không nhịn được mà cười một tiếng. Cô ấy biết ngay mà, bây giờ thanh niên tri thức Tô đã bị Vệ Thế Quốc làm cho chết mê chết mệt, trong mắt không còn ai khác nữa rồi.
Sau khi Tô Tình trở lại không thấy ai, nhưng lúc nghe thấy ở sân sau có tiếng chẻ củi, cô để giỏ lại đi tới.
Vệ Thế Quốc bổ củi từng phát từng phát, nhưng mà cũng thấy cô, ánh mắt liền nhìn qua phía cô.
Đương nhiên là trước phải quan sát sắc mặt cô trước, anh không thấy sự tức giận muốn bộc phát đánh anh vì anh đã đánh người yêu của cô trên mặt cô, nhưng mà anh cũng không thấy vui sướng gì.
Trong lòng vợ của mình còn băn khoăn về người khác, cho dù anh có đánh người ta thì trong lòng cũng không vui vẻ lên nổi.
“Làm việc ở bên ngoài, về nhà còn làm nữa, thật sự thành trâu già rồi à? Cả ngày làm mãi không xong, nghỉ cũng không nghỉ?” Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc ừ một tiếng, cũng để củi xuống.
“Rửa tay đi còn ra ăn cơm, ăn xong rồi mau đi nghỉ thôi.” Tô Tình nói.
Hai người cùng ra ăn khoai lang luộc, dọn dẹp đơn giản một chút rồi kêu anh về nhà nghỉ ngơi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play