Canh cá rất dễ uống, đặc biệt là món canh cá do Tô Tình hầm.

Kiếp trước, cô thích tự mình nấu ăn, mày mò đủ cách chế biến mà chẳng bao giờ động đến cơm hộp. Tự nấu không chỉ an toàn hơn mà còn giúp cô tích lũy thêm kinh nghiệm.

Vì vậy, tay nghề nấu nướng của cô cũng không tệ.

Nguyên liệu để nấu ăn rất đơn giản, gia vị cũng chẳng khác mấy. Tô Tình nhanh tay thái hành, thêm vài lát gừng rồi thả vào nồi.

Món chính là bánh bột ngô, chỉ cần đổ bột vào nồi, đợi chín là có thể bóc ra ăn ngay.

Trong khi Tô Tình bận rộn trong bếp, Vệ Thế Quốc bên ngoài cũng không nhàn rỗi. Anh đang chẻ củi, số củi này đều là do anh cõng từ trên núi về, tích trữ sẵn để mùa đông dùng dần.

Chỉ là bổ củi thôi, vậy mà tâm trí anh lại rối bời.

Người phụ nữ này rốt cuộc đang có ý đồ gì?

Cô không chỉ giặt quần áo mà còn chủ động nấu cơm, hầm canh, thậm chí chẳng để anh phải động tay vào bất cứ việc gì.

Trước đây, cô vốn chẳng buồn để tâm đến bất cứ chuyện gì trong nhà.

Chẳng lẽ… cô thực sự muốn ở lại bên anh, an phận sống qua ngày?

Ý nghĩ này khiến Vệ Thế Quốc cau mày. Anh dồn hết lực vào từng nhát bổ củi, như thể muốn chém nát những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.

Buổi sáng, khi tỉnh dậy, Tô Tình muốn tìm gì đó lót dạ nhưng trong nhà chẳng có món gì ra hồn, chỉ còn chút cháo nguội.

Còn tận hai tháng nữa mới đến vụ thu hoạch, lúc đó mới có đủ lương thực dự trữ. Giờ thì buổi sáng chỉ có thể ăn cháo loãng, bảo sao cô lại đói cồn cào.

Xế trưa, bữa cơm có bánh bột ngô ăn kèm với canh cá. Nhìn qua cũng khá hấp dẫn, chỉ tiếc rằng bánh bột ngô có phần khô cứng, hương vị cũng không mấy đặc biệt.

Tô Tình vừa ăn bánh, vừa uống canh cá, thỉnh thoảng gắp vài miếng thịt cá rồi thuận miệng nói:

“Nếu có thể, anh chịu khó bắt thêm cá đi.”

Nơi này có nhiều sông suối, cá tôm cũng không thiếu. Nếu rảnh rỗi đi bắt cá, ít ra trong nhà cũng có thêm món mặn để cải thiện bữa ăn.

Vệ Thế Quốc không nhìn cô, chỉ gật đầu, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Tô Tình chẳng bận tâm đến thái độ hờ hững của anh. Cô ăn thêm hai bát canh cá, một ít thịt cá, nhưng do trong nhà không có nước tương hay muối tiêu gì cả, nên hương vị vẫn nhạt nhẽo.

Cô nhíu mày, thản nhiên nói:

“Trong nhà còn thiếu nhiều thứ lắm. Anh đưa em ít tiền, lát nữa em ra công xã mua nước tương.”

Nhà chẳng có gì dùng được, mà may là nước tương ở công xã không cần phiếu mua hàng, chỉ cần có tiền là mua được.

Vệ Thế Quốc vẫn chỉ đáp gọn một tiếng. Anh thấy cô ăn không được bao nhiêu nhưng cũng không lên tiếng. Từ sau khi kết hôn, giữa hai người luôn giữ khoảng cách rõ ràng, anh cũng chẳng có ý định phá vỡ ranh giới ấy.

Anh lặng lẽ ăn hết phần cá còn dư lại, sau đó thu dọn bát đũa mang đi rửa.

Lúc này trời vẫn còn nắng gắt, Tô Tình cũng không vội đi ngay mà quyết định chợp mắt một chút.

Vệ Thế Quốc làm việc suốt cả buổi sáng, ăn xong liền vào nhà nằm nghỉ.

Tô Tình không theo vào, cô ra sân sau bắt tay vào một việc quan trọng – làm chuồng gà.

Hiện tại, mọi nhà đều được phép nuôi tối đa ba con gà. Một con để nộp thuế, một con để đẻ trứng ăn, con còn lại có thể mang ra chợ bán kiếm thêm chút tiền.

Vệ Thế Quốc trước giờ chẳng nuôi con gà nào, phần vì không muốn bị người khác nghi ngờ. Nhưng bây giờ, Tô Tình đã gả vào nhà, gia cảnh của cô trong sạch, có thể dung hòa thân phận của anh. Vậy nên, nếu nuôi ba con gà cũng không sợ bị dòm ngó.

Trong phòng, Vệ Thế Quốc vừa thiu thiu ngủ đã bị đánh thức bởi tiếng còi hiệu báo giờ làm việc buổi chiều.

Trước khi ra ngoài, anh để lại hai đồng trên bàn.

Hai đồng này không phải số tiền nhỏ, sức mua của nó cũng khá đáng kể.

Thấy anh đã đi, Tô Tình cũng tranh thủ nghỉ ngơi. Đến khoảng ba giờ chiều, khi mặt trời bớt chói chang, cô mới ra ngoài.

Cô cầm theo chai để mua nước tương ở công xã, tiện thể mua thêm một ít giấm. Muối trong nhà vẫn còn nên không cần mua. Còn dư lại chút tiền, cô quyết định mua vài hộp diêm, vì lúc nấu cơm cô phát hiện nhà chỉ còn chưa đầy nửa hộp.

Thật ra, cô cũng muốn mua thêm vài thứ khác, nhưng công xã chẳng có gì đáng để mua. Sau cùng, cô mua nửa cân hạt dưa.

Cô vốn định mua kẹo sữa.

Loại kẹo này với dân quê mà nói là món xa xỉ, ít ai dám mua vì tiếc tiền. Nhưng nếu Vệ Thế Quốc thật sự eo hẹp quá, cô cũng chẳng đến mức đòi hỏi.

Dù vậy, kẹo sữa vẫn là thứ tốt, bởi vì bảy viên kẹo có giá trị dinh dưỡng ngang với một cốc sữa tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play