Bà Đường cảm động, cười nói: “Thật hả? Con nói vậy cô sẽ tưởng thật đó.”
“Cô yên tâm, con có ngày hôm nay đều nhờ có thầy dạy dỗ, nếu không phải có thầy con dạy dỗ thì con chỉ là một tên nhóc nhà quê ngờ nghệch, sao có thể có được kiến thức và hoài bão như bây giờ? Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, con sẽ đối xử với thầy giống như với cha con vậy.” Vệ Thế Quốc nghiêm túc nói.
“Đứa nhỏ ngoan, cô biết, là ông nhà dạy con, nhưng mà nhưng năm gần đây cũng là nhờ có con, xương cốt, cơ thể của ông nhà mới không bị tệ đi, con không có nợ ông nhà, nếu không phải có đứa nhỏ là con đây, cô sẽ phải luôn lo lắng rằng cô còn có thể gặp ông nhà hay không, cô hiểu con người ông ấy, tính tình vừa khó chịu lại ngang bướng, còn cực kỳ kiêu ngạo.” Bà Đường gạt nước mắt nói.
“Cô à, bây giờ đã qua hết rồi, cuộc sống tươi đẹp sắp đến, con cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.” Vệ Thế Quốc cười gắp cho cô thịt hầm.
“Đúng vậy, chỉ là cô vui thôi.” Bà Đường lau nước mắt, cười nói.
Bà thật sự bận tâm đến bên nông trường, bà rất sợ khi mình hết khổ thì lại phải nghênh lấy tin dữ của ông nhà, đến lúc đó chắc chắn bà không chống đỡ nổi.
Cũng mà mạng của ông nhà chưa tận, sinh hoạt có học trò làm giúp, còn có học sinh lén cho đồ ăn này nọ, tiếp đãi không chu đáo chắc chắn vẫn có được cái của tiếp đãi không chu đáo, nhưng vậy đã rất tốt rồi, bà còn được gặp ông nhà thì đã rất thỏa mãn rồi, nhất là tinh thần của ông nhà còn rất tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play