Dáng vẻ này của anh nhìn giống như một chú Ngáo sắp bị bỏ rơi vậy, cực kỳ đáng thương.
Tô Tình ôm cổ anh, nói: “Không phải cha mẹ nhờ cậu ba tìm cơ hội cho anh sao, lần trước anh hai cũng nói, đoán chừng đến lúc đó đến lượt anh đến thành phố làm tài xế đó.”
“Vậy thì cũng phải xa cách mới tụi em.” Vệ Thế Quốc mất mát nói.
Tô Tình than thở trong lòng, nhưng mà đây là chuyện không còn cách nào khác, nếu có thể cô cũng không muốn một nhà phải xa nhau, nhưng mà không còn cách nào, không thể không xa nhau được.
Bởi vì Tô Tình còn có dự tính khác.
“Anh làm lái xe cũng là một lựa chọn tốt, trước tiên đi khắp nơi mở mang kiến thức, anh sẽ phát hiện ra vùng trời mới, trễ lắm một năm rưỡi nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chính sách mới, tiếp theo chính sách phục hồi việc thi tuyển sinh đại học chắc là sẽ cho phép làm ăn, khi đó nếu anh không muốn lái xe nữa, thì anh cứ tới Bắc Kinh làm ăn.” Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc đáng thương nhìn cô: “Vợ à, anh không muốn xa em và tụi nhỏ đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play