“Con còn có mặt mũi nói thế à, mẹ giận con tới nỗi không xuống được giường!” Bà Tô nói.
Tô Tình chỉ có thể tiếp tục cười xòa: “Mẹ, con biết là mẹ lo lắng cho con, nhưng mà bây giờ mẹ có thể yên tâm rồi. Mẹ nhìn Thế Quốc xem, anh ấy thật sự vô cùng tốt, con ham ăn biếng làm mà anh ấy cũng nuông chiều con, chưa nói con cũng không mắng con, lại càng không đánh con. Mẹ xem đi, mắt nhìn của con vẫn rất được.”
“Mắt nhìn của con được? Mắt kia của con còn kém xa cái mắt nhìn tốt mà con nói.” Bà Tô hừ nói.
Bà Tô trừng mắt nhìn cô, nói: “Tất nhiên mẹ không hài lòng, cậu ta chẳng phí một phần tiền sính lễ nào, còn bắt con gái mẹ gả qua phải nhặt phân trâu, chẳng lẽ còn muốn mẹ hài lòng hay sao?”
Trong bụng mang hai đứa nhỏ, nhưng vẫn phải đeo hai cái giỏ đi nhặt phân trâu, bà mới chỉ nghĩ một chút thôi đã xót hết ruột gan. Có người làm mẹ nào chịu đựng nổi máu mủ ruột thịt của mình trải qua loại cuộc sống này chứ. Người khác không cần biết, dù sao bà cũng rất bao che, bà không bỏ được!
“Phụt.” Tô Tình không nhịn được bật cười, đổi lấy cái trừng mắt của mẹ cô.
“Vâng vâng vâng, là anh ấy chiếm tiện nghi ạ. Nhưng mà mẹ, hiện giờ cũng đã như vậy rồi, mẹ hãy suy xét đến cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mẹ, nhận người con rể này nhé?” Tô Tình đành phải nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT