Cha nuôi Dư Xuân Hoa, mẹ nuôi Lâm Như Phương của Giang Hồ đều là lão cách mạng, có cấp bậc rất cao ở trong quân đội.
Năm đó cha ruột của Giang Hồ từng làm trại Trưởng trại cảnh vệ của cha nuôi Giang Hồ. Sau này khi hy sinh rồi, Dư Xuân Hoa đã nhận nuôi Giang Hồ. Mặc dù là con nuôi nhưng lại đối xử với Giang Hồ giống như con ruột, bình thường nên dạy thì sẽ dạy, chuyện này khiến Giang Hồ rất kính trọng cha nuôi.
Tô Du đã sớm cảm thấy tò mò về hai người, sau khi nhìn thấy người thật, cô nghĩ quả nhiên là người mà cha của Lý Bình cũng phải gọi một tiếng lão thủ trưởng. Là người mang lại cảm giác chân thật, nếu như không phải ông đang mặc quân trang, cô cũng sẽ không nhận ra đây là người đã từng trải qua chiến trường.
Cha Tống vui mừng chiêu đãi hai người. Tuy rằng năm đó không ở trong một quân khu, thế nhưng cũng có chút giao tình. Đương nhiên, năm đó cha Tống bị thương sớm, cho nên cấp bậc không cao bằng Dư Xuân Hòa.
Ở trước mặt một lão cách mạng như này, Tô Du không dám có chút tâm tư nào. Chỉ lấy thân phận vợ của vãn bối chiêu đãi bọn họ.
Dư Xuân Hoa nhìn Tống Đông Chinh và Tô Du, cười nói, "Tiểu Tống cũng đã làm cha của người ta rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt ai cũng già rồi."
Cha Tống nói, "Ai nói không phải đâu, Thủ trưởng ông không biết à, mấy năm nay cứ nhắm mắt là tôi lại nhớ tới chuyện quá khứ, cảm thấy hôm qua còn đang đánh giặc đấy. Haiz, nếu như chân tôi không có vấn đề, không chừng trận chiến tranh mấy năm trước tôi vẫn có thể tham gia náo nhiệt đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play