Mấy tháng không gặp, dáng vẻ của Tống Đông Chinh cũng thay đổi một ít, tóc ngắn hơn càng có tinh thần hơn, làn da cũng đen thêm một chút. Thân thể thoạt nhìn lại càng thấy gầy gò, mặc bộ quân trang rất dày cũng nhìn thấy cơ thể thon dài của anh.
Tô Du sờ sờ cằm của mình, hài lòng gật đầu. Không thay đổi xấu là được.
Tống Đông Chinh thấy Tô Du đi ra, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới giúp cô cầm túi xách. Tránh được sự tiếp đãi nhiệt tình của mẹ Lưu.
Tô Du nhìn nhìn anh mang dáng vẻ chạy trối chết, cười nói, "Bác gái, buổi tối chúng cháu sẽ không về ăn cơm. Mọi người cứ ăn đi nhé."
"Được được được, đi đại viện thị ủy bên kia ăn nhỉ!" Mẹ Lưu lớn tiếng nói.
". . . Ừ." Tô Du không chịu nổi nữa rồi, ho khan một cái lập tức kéo Tống Đông Chinh rời đi.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Tống Đông Chinh mới cười ra tiếng, "Nhìn xem em còn cười anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play