Cậu ta sờ lên vết sẹo trên mặt mình, rất là tự hào mím môi cười. Đây chính là huân chương quân công khi cậu ta làm quân nhân đấy.
Đến lúc đó sau khi trở về chị cả nhìn thấy rồi, chị cả nhất định sẽ tự hào. Sẽ lấy cậu làm vinh quang. Tuy rằng đối phương khiến mặt của cậu bị thương nhưng cậu cũng đã đánh gãy chân quân địch, thậm chí trong lúc quân địch rút lui, cậu đã bắt được kẻ bại tướng đã làm cậu bị thương kia làm tù binh.
Bởi vì lần này lập được công lao. Hơn nữa trước kia còn có công bắn chết quân địch. Hôm qua cậu đã chính thức trở thành tiểu đội trưởng rồi.
Cũng coi như trở thành tiểu cán bộ. Lần thăng chức này cũng khiến cậu cảm thấy quyết định nhập ngũ của mình là đúng. Đây mới là nơi thích hợp với cậu. Nếu như ở trong xưởng làm công nhân, cậu chắc chắn cả đời này mình sẽ chẳng được làm cán bộ. Thế nhưng tới quân đội thì không giống vậy, chỉ cần dũng cảm, chăm chỉ, là có thể có cơ hội thăng chức. Cậu cảm thấy mình thật sự tìm được con đường tương lai phải đi của cuộc đời rồi.
Sau khi viết thư xong, cậu nghĩ nếu để chị cả biết cậu dũng cảm như này, không sợ chết như thế, bảo vệ quốc gia, còn trở thành tiểu đội trưởng, nhất định sẽ vui mừng biết bao nhiêu.
Ai, đáng tiếc, năm nay không thể về nhà ăn tết.
Ra đi đã hơn một năm, Tô Tiểu Chí càng ngày càng nhớ nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play