Tống Đông Chinh vừa nghe, lập tức nói, "Đúng vậy, đối với loại người có bối cảnh chính trị không ổn này, thì nên vắt kiệt sức lao động cuối cùng của bọn họ. Chuyện này phải tính toán cho thật tốt, trở về rồi hai chúng ta tính toán cho thật tốt."
Tô Du thở dài nói, "Anh nói xem, sau này có phải sẽ có càng nhiều người tới bên đây hay không?"
"Chuyện gì cũng có khả năng, hiện tại khắp nơi của quốc gia đều thiếu nhân tài. Nhân tài ở thành phố cũng không đủ dùng, thì làm sao mà đưa về nông thôn được. Em đừng nhìn bọn họ giúp nông thôn xây dựng, nhân tài thực sự của địa phương còn đang ở thành phố. Còn những người trẻ tuổi trước đây tự nguyện tới bên này, lúc mới tới thì rất hăng hái, kết quả sau khi đến mới phát hiện không có đất dụng võ, cuối cùng chỉ có thể ra đồng. Nếu không phải lần này anh xây dựng trường học, để cho bọn họ dạy học, những người tuổi trẻ đó sau này cũng sẽ phải xuống ruộng thôi, còn bị người của đội sản xuất ghét bỏ vì cản trở, phân lương thực." Tống Đông Chinh nói.
Tô Du rất muốn nói, sau này nhân tài sẽ rất nhiều. Ngay cả thanh niên cũng rất nhiều. Hơn nữa giống như đồng chí Đông Chinh đã nói, không quan tâm nhân tài vẫn là thanh thiếu niên, cũng không có cơ hội để phát huy tài hoa của mình.
Cô nghiêm túc nói, "Nếu như sau này có nhiều người như vậy, thì tìm một nơi để bọn họ ở trong đó tự kiểm điểm, thuận tiện làm nghiên cứu luôn. Không làm nghiên cứu thì không cho ăn cơm."
Tống Đông Chinh cho rằng cô đang nói chơi, liền phối hợp nói, "Được, trước đây anh thấy ở huyện Kim Hà có một khu núi nhỏ, chim hót hoa thơm, để những người này qua bên kia, sau đó để đoàn dân quân coi chừng bọn họ. Khiến bọn học ngăn cách với đời rồi làm nghiên cứu."
Tô Du cau mày, "Biện pháp này tốt!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play