Cách mở lớp hàng ngày này tuy có thể dạy học tại chỗ nhưng lại có quá ít học sinh hưởng ứng. Hiệu quả công tác không đủ.
Cho nên cô đề nghị, có nên làm một đài phát thanh ở trường học không.
"Tôi nghe nói, Thượng Hải có một số trường học nổi tiếng có đài phát thanh, chỉ cần một căn phòng có micro để đọc bản thảo, thì sinh viên toàn trường đều có thể nghe thấy được. Như thế, chúng ta còn có thể cố định học mỗi ngày nửa tiếng. Làm ít công to."
Đương nhiên cái đài phát thanh mà Tô Du nói không thể so bì được với tương lai, là cái loại giống loa phóng thanh cầm tay đấy. Trước mắt còn sử dụng rất ít, nhưng sau vài năm nữa, một số đội sản xuất sẽ cần dùng đến nó.
Bây giờ bí thư Dương rất hài lòng với công việc bận rộn của Đoàn ủy, sau khi nghe kiến nghị của Tô Du, cảm thấy đây là một ý tưởng mới, liền nói: "Cái này cần nhiều kinh phí không, sợ là phía trường học không phê duyệt."
"Bí thư Dương, công ở đương đại, lợi ở thiên thu. Tiền nhân trồng cây, thế hệ mai sau hưởng bóng mát. Chúng ta không chỉ dùng một lúc mà sau này còn có thể dùng bất cứ lúc nào. Nếu nhà trường gửi thông báo gì đó, đến phòng phát thanh thông báo hiệu quả sẽ càng cao hơn. Nếu hiệu trưởng muốn nói chuyện với học sinh cũng có thể tiến hành nhanh chóng. Hơn nữa, tôi kiến nghị sau khi chúng ta lập ra phòng phát thanh rồi, không chỉ có thể học tập tư tưởng, mà ngày nào cũng có thể cho sinh viên hát Hồng Ca, tiếng hát là thứ làm người ta dễ xúc động nhất. Nếu chúng ta luôn giáo dục học sinh những giá trị đúng đắn, giữ vững tinh thần của Trung ương, ngày ngày nghe lời dạy của đồng chí Chủ tịch vĩ đại. Hãy để ánh mặt trời chiếu sáng trường đại học Giang Đông chúng ta."
"..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT