Trong lúc còn mơ màng, thư ký Tống cảm thấy như mình vừa mới mơ một giấc mơ, mơ rằng anh có vợ và có con gái. Bản thân anh mang theo đứa nhỏ vội vội vàng vàng đi làm, đồng chí tiểu Tô ngồi ở trên ghế sô pha nhìn thấy tờ báo, vừa bắt tay vào bắt đầu dọn dẹp đầu ngón tay vừa chỉ bọn họ, “Còn chưa quét dọn sạch sẽ đâu, trên mặt đất còn có rác. Cái bàn, trên bàn có vết dầu ăn vẫn chưa được lau sạch. Tống Đông Chinh, cơm nấu xong hết chưa, đã đến giờ cơm trưa rồi, tại sao lại còn chưa có cơm ăn….. Tống Đông Chinh, anh còn không chịu ăn cơm?”
Thư ký Tống giật mình tỉnh dậy. Bỗng nghe có tiếng gõ cửa truyền đến, mẹ Tống ở bên ngoài rống lên, “Đông Chinh, ăn cơm thôi, rốt cuộc là con có ăn cơm không?”
“.……..”
….…………….
Sáng sớm hôm sau, Tô Du mang chiếc váy liền thân, chải đầu vài cái tết thành tóc đuôi ngựa, còn cố ý chải chuốt lông mi. Lúc này mới chịu ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy năng lượng.
“Chị, thật sự không cần bọn em chở đi sao.” Tô Đại Chí không cam tâm hỏi. Anh ta muốn đưa chị đi thi.
Tô Du lắc đầu, “Không cần, hôm nay cũng không cần các em lo lắng. Các em đi nghỉ ngơi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT