Bà cụ Chu rất vui vẻ, đặc biệt là khi nghe thấy Tô Du nói có nhiều ông bà cụ từ quê tới, trong lòng bà cảm thấy thích thú. Làm một bà cụ tới từ nông thôn, ở trong đại viện của thành phố cũng chẳng có tự do. Nói ra thì lại sợ người nhà không hiểu.
Nói xong, Tô Du lại bắt đầu phòng hờ, "Nhưng mà có một người, cháu phải nhắc nhở với bác gái vài câu."
Vợ của Trưởng phòng Chu lo lắng nói, "Người đó có vấn đề gì sao?" Bà cũng không muốn đẩy mẹ chồng và con riêng của mình vào hố lửa.
Tô Du thở dài, "Đây cũng là thân thích của chúng cháu. Là nhà họ Lưu. Những người khác trong nhà rất tốt, nhưng mà thím Lưu kia không nhìn được người khác tốt. Cháu gái của chồng bà chính là vợ của em trai cháu. Trước đây em vợ cả vừa tới nhà chúng cháu, ngày nào cũng bị bà ta gây xích mích, cả nhà cháu thiếu chút không sống nổi nữa rồi. Những chuyện khác cháu cũng không nói nhiều nữa, dù sao cháu cũng không có cách nào thích loại con dâu suốt ngày gây xích mích với nhà chồng như bà ta. Cho nên quan hệ sau này cũng không tốt. Trước đây lúc cháu dọn nhà, cháu cũng rất lo bà ta sẽ tới tìm cháu đòi phòng ở, cho nên cháu gạt bà ta là đã bán đi rồi. Bác gái, chút nữa bác phải giúp cháu nói dối một phen, nói là đã sớm bán nhà rồi."
"Chuyện này chắc chắn rồi, người như thế bác cũng không thích!" Bà cụ Chu là một bà mẹ chồng, cũng rất không thích loại người gây chia rẽ quan hệ nhà chồng.
Tô Du cười nói, "Thật ra cháu rất yên tâm về bác đấy, dù sao có thể bồi dưỡng được một Trưởng phòng Chu có tiền đồ như vậy, nhất định bác không phải là một người tầm thường."
Vẻ mặt bà cụ Chu tự hào, "Không sai, con của bác là người có tiền đồ nhất trong thôn đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play