Bởi vì không có ai nên thức ăn rất nhanh chóng lên bàn, Tô Du nhanh chóng tiếp đãi anh ăn: “Thư Ký Tống hãy ăn nhiều chút, đúng rồi, sức khỏe anh tốt hơn rồi chứ, có thể ăn rồi chứ.”
“Được rồi, có thể ăn!” Thư Ký Tống hướng ánh mắt xuống, khuôn mặt cô có chút không vui.
Nếu đổi lại là thư ký Châu bọn họ thì đã sớm căng thẳng lo lắng rồi.
Kết quả Tô Du coi như không nhìn thấy và cười ha hả: “Thế thì tốt rồi, Thư Ký Tống, mấy ngày nay tôi cứ lo lắng cho anh, anh nói mỗi ngày anh bận rộn nhiều thứ như vậy, nếu như bệnh chưa khỏi thì phải chậm trễ biết bao nhiêu chuyện lớn đây. Hôm qua lúc thấy anh ở ủy ban Thành phố thì anh vẫn còn ho rất nhiều khiến người ta thật lo lắng đấy.”
Nghe thấy những lời nịnh nọt của Tô Du, trong lòng thư ký Tống cũng coi như thoải mái hơn một chút, không phải nói chứ, mặc dù biết cô gái này đang dỗ ngọt người khác và không thật lòng nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy rất vui vẻ.
Đây là cảnh giới cao nhất của việc nịnh bợ, dù biết rõ là giả nhưng cũng khiến người ta cảm thấy giống như thật vậy.
Thư Ký Tống nhìn Tô Du một cái, những nhân tài này đặt ở trong công xưởng dệt may thật sự quá lãng phí mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT