Ông ta nhìn Tô Du bên cạnh, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ. Thật ra đã có thư ký ở đây rồi, đi ra ngoài tìm làm gì nữa chứ, lỡ như tìm một người giống như Tiểu Lâm, thế thì thiệt còn hơn lợi.
Chiều đó, hai người lại hối hả đi một chuyến đến công ty vận tải.
Trong khi chủ tịch Tôn đang nói chuyện với lãnh đạo công ty trong văn phòng, thì bên ngoài Tô Du và thư ký Cao mắt to trừng mắt nhỏ, lo lắng không có cách.
Thư ký Cao ủ rũ nhìn Tô Du: “Cô nói các người có phải tham hội vớ vẩn rồi không? Nhà máy thép người ta phải dùng thép để đổi, không giống nhau đâu, cô có biết, cả nước luyện thép, lấy sắt thép đi đổi lương thực anh em ở tỉnh người ta đổ xô đi đổi. Xưởng dệt các người ham vui cái gì chứ?"
Tô Du buồn bã nói: "Năm nay vì miếng ăn, không tham hội cũng phải tham hội. Thư ký Cao, anh cũng phải cảm thông cho những đơn vị nhỏ như chúng tôi một chút. Mấy đơn vị lớn như các người không biết nỗi khổ của chúng tôi đâu. Cha không thương mẹ không yêu, còn không cho chúng tôi ôm đùi à?"
Thư ký Cao: "..."
"Nguyên liệu vải của chúng tôi cũng được coi là có tiếng cả nước, những người ngoài tỉnh người ta sẵn sàng đổi với chúng tôi. Suy cho cùng, ăn no rồi cũng cần phải mặc đồ đẹp mà, lấy vải đổi lương thực cũng rất thích hợp đấy. Đúng rồi, khi về thư ký Cao cũng đến xưởng của chúng tôi dạo một vòng đi, mấy tháng nữa là sang năm mới rồi, vợ con, chị em gái gì đó ở nhà anh cũng phải mặc đồ mới chứ, không phải sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT